Trong điện Thiên Khai Cảnh Vận, bóng nắng xuyên qua khung cửa sổ hoa văn chữ Thọ, lướt trên nền gạch lát thành từng ô vuông vàng óng, trông chừng sắp từ chân tường phía đông trườn đến chân chiếc bàn dài phía tây.
Thượng Doanh Doanh nửa tựa vào chiếc bàn kháng sơn mài khảm vàng, chiếm lấy cái ổ mà Yến Tự Lễ ngày thường vẫn hay ngồi.
Nàng không nhịn được ngóng ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hoa lựu trong sân nở rộ như những đốm lửa, đè cành cây cong cả xuống. Nhưng cái vẻ náo nhiệt này, lại chẳng thể nào len lỏi vào lòng nàng được.
Thuốc an thai hôm nay đã uống xong, bánh sữa ngựa mới làm của Ngự thiện phòng cũng đã nếm hai miếng, nhưng trước thềm vẫn yên ắng lạ thường, ngay cả một tiếng động cũng không có.
Thượng Doanh Doanh đang chờ đến sốt ruột, bỗng nghe thấy ngoài rèm châu như có tiếng bước chân, vội vàng chống nửa người dậy. Nhìn kỹ lại, thì ra là Xảo Lăng.
“Xảo Lăng, ngươi đến phía trước tìm Đại tổng quản hỏi xem, hôm nay trong triều có phải có chuyện quan trọng không? Sao lại bận rộn như vậy?” Thượng Doanh Doanh buồn bã tựa lại vào chiếc gối tựa dệt kim, chiếc vòng ngọc trên cổ tay va vào mép bàn, phát ra một tiếng “coong” giòn tan.
Thượng Doanh Doanh cố tình đợi ở đây, là vì nghĩ Yến Tự Lễ sau khi hạ triều, thế nào cũng phải về tẩm điện thay quần áo chứ? Nhưng mắt thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mà ngay cả một bóng người cũng không thấy, chẳng lẽ tiền triều lại xảy ra chuyện yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-doc-sung-da-le/5196878/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.