Lúc này cửa điện đang mở toang, nhưng khi thấy cảnh tượng bên ngoài như vậy, tất cả mọi người đều chết trân tại chỗ, nửa bước cũng không thể nhúc nhích.
Những vị tần ngự cấp bậc thấp kia, vốn đã đứng gần cửa, bị hạt mưa táp vào người, càng sợ đến hồn bay phách tán. Các nàng thi nhau nấp sau những cây cột trong điện, hận không thể thu mình lại thành một cục, chui vào trong khe gạch kia cho rồi.
Trong điện dần dần có tiếng phi tần nức nở, hòa cùng tiếng gào khóc kỳ dị phía sau, khiến người ta gần như không phân biệt được đâu là tiếng người, đâu là thứ gì khác.
Thật đúng là phía trước có ma trơi leo lét, phía sau có tiếng kêu đòi mạng réo rắt. Trước sói sau hổ, sống sượng bức người ta phát điên.
Giữa lúc hoang mang, bỗng thấy một bóng người vụt ra. Cố tần không hổ là quận chúa của Gia Nghị Vương phủ, lúc này lại tỏ ra có mấy phần can đảm.
Chỉ thấy nàng ta gạt mọi người ra, không đi qua cửa chính mà đi thẳng về phía hành lang phía đông. Con đường nhỏ đó tuy cũng mưa gió bão bùng, nhưng dù sao cũng tránh được cảnh tượng kỳ dị trước sau chính điện.
Quý phi đứng phía sau lạnh lùng quan sát, thấy Cố tần như vậy, đôi mày liễu dựng thẳng, dường như không cam tâm tỏ ra yếu thế. Nàng ta cố nén nghiến chặt hàm răng bạc, dẫn theo cung nữ thân cận của mình, lập tức theo sát phía sau.
Các phi tần cung nữ thấy có người dẫn đầu, càng ở lại phía sau càng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-doc-sung-da-le/5196858/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.