“Nô tỳ xin chúc mừng Tài nhân chủ tử!”
Hạnh Thư bưng một chiếc khay sơn đỏ vẽ vàng, bước những bước nhỏ nhanh nhẹn vén rèm đi vào, đầu mày cuối mắt đều ánh lên vẻ vui mừng.
Chỉ thấy Thượng Doanh Doanh lần này đúng là cá chép hóa rồng, đêm qua được hưởng ơn mưa móc*, hôm nay cả người cứ như trái đào mật mới hái. Da dẻ thì non mềm, ruột thì ngọt lịm, khắp người toát ra một vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống.
Mưu móc*: là một cụm từ mang ý nghĩa trừu tượng và tượng trưng cho ân huệ, sự ban phát, lợi lộc từ một cấp trên (vua chúa, người có quyền lực) xuống cấp dưới.
Trên má Thượng Doanh Doanh ửng lên hai ráng mây đỏ, lúc nhận lấy chiếc bát uyên ương nằm trên sen men màu phấn, ngón tay vẫn không có chút sức lực nào, không khỏi nũng nịu trách yêu:
“Hạnh Thư tỷ tỷ đừng trêu chọc ta nữa.”
Trong chiếc bát sứ men màu phấn đựng sữa bò nóng, hương sữa xộc thẳng vào mũi. Thượng Doanh Doanh nhìn trong điện không có ai, cũng chẳng buồn dùng muỗng, bưng bát lên uống một hơi.
Hạnh Thư thấy vậy bật cười một tiếng, tựa vào bên cạnh Thượng Doanh Doanh trêu chọc: “Tài nhân cứ từ từ thôi, cẩn thận bỏng lưỡi. Nhìn bộ dạng này, không phải là đói lắm rồi chứ?”
Thượng Doanh Doanh một hơi uống hết nửa bát nhỏ, lúc này mới cảm thấy ngũ tạng lục phủ dễ chịu hơn một chút, nghe vậy liền ấm ức lẩm bẩm: “Tỷ tỷ đừng nói nữa. Vạn tuế gia cũng chỉ ban cho mấy miếng bánh cao táo đỏ, nửa bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-doc-sung-da-le/5196853/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.