Thượng Doanh Doanh và Vạn tuế gia gây sự, thật sự giống như ném một quả pháo vào Càn Minh Cung, nổ cho cả cung trên dưới người ngã ngựa đổ.
Sau khi Yến Tự Lễ đạp cửa đi ra, vậy mà lại bỏ lại cả một chồng tấu chương, một mình đến hồ Phù Thúy hờn dỗi ôm cục tức, không cho bất kỳ ai đi theo.
Sau khi nghe ngóng tin tức phía trước, Lai Thọ sốt ruột đi đi lại lại dưới hành lang.
Ai mà không biết hồ Phù Thúy là nơi nào chứ? Là cấm địa sau khi Vạn tuế gia đăng cơ!
Ngày thường đừng nói là người, ngay cả một con mèo cũng không được phép lăn vào. Ấy vậy mà Vạn tuế gia hôm nay lại bị chọc giận quá mức, nổi tính bướng bỉnh lên, cứ đứng sững ở bên hồ hơn nửa canh giờ.
Đang lúc không biết phải làm sao, Lai Thọ cuối cùng cũng đợi được Thượng Doanh Doanh thay váy áo đi ra, vội vàng cầu ông lạy bà mà đón tới:
“Bà cô của ta ơi, lão nhân gia người hãy phát lòng từ bi, mau cứu lấy tất cả chúng ta đi!”
Lai Thọ nhét chiếc áo choàng vào lòng Thượng Doanh Doanh, nói hết lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng đến bên ngoài Ngự hoa viên.
Vành mắt Thượng Doanh Doanh vẫn còn đỏ hoe, thấy bộ dạng này của Lai Thọ, không khỏi lùi thẳng về sau: “Đại tổng quản khai ân, Vạn tuế gia đang giận nô tỳ, nô tỳ qua đó khuyên giải, chẳng phải là lửa đổ thêm dầu sao?”
Trong lòng Thượng Doanh Doanh vốn dĩ cũng không có kế hoạch gì, chẳng qua là mấy ngày nay trằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-doc-sung-da-le/5196848/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.