Tượng cũ và tượng mới có thể phân biệt rất rõ, nhìn vào vết khắc trên đó thì rõ liền, thời không muốn khiến tượng cũ đi cũng rất khó. Hai tai nắm một quả cầu quang linh chiếu sáng mới có thể nhìn rõ được nơi tôn quý này, không có dấu chân đặc biệt nào rõ ràng, ngược lại có thêm vài cái lông năm màu lộn xộn.
"Nhìn có chút quen mắt."
"Hình như giống lông của bán thú nhân đuổi theo cào rớt," Nghệ Nhàn không chút khách khí nói ra, đem mấy cọng lông ném cho Lam Đồng, "ngửi được khí tức của nó không?"
Lam Đồng ngửi ngửi, nháy mắt mặt nhăn nhó, "khí tức đã không còn, chí ít cũng nửa tháng rồi, thúi giống đám bán thú nhân kia."
Tề Vận không tin, cũng giật giật mũi, nhưng không thể ngửi được gì, "vậy cũng ngửi ra được?"
Nghệ Nhàn, "ngươi không biết đâu, đây chính là đặc thù tồn tại của thú nhân ở thú nhân tộc, vô cùng ghê gớm, trước kia chúng ta đã từng đánh nhau với chúng với bọn chúng rồi."
Đối với thú nhân mà nói, khí tức trên người bá thú nhân có nhạt đi thì đứng cách xa cũng có thể ngửi, không thể nhầm lẫn được.
Dù gì cũng không phải hồi tức tốt đẹp, nàng nghĩ đến đó thì ngưng, Tề Vận liền hiểu ra, "trước đó ta còn nghĩ bọn họ trong bí địa là một dạng."
Những đặc điểm giống nhau, không ai có hình thù bình thường, phần lớn là dị tật, tựa như chắp vá thành. Không cẩn thận phân chia thì không dễ nhìn ra được.
Người nói vô ý, người nghe để ý.
Tề Vận bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/4294821/chuong-294.html