Nghệ Nhàn theo bản năng ngưng thở, nhưng không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, luôn cảm thấy hương khí này hơi dừng lại trên chóp mũi nàng một chút, "Bất Tử Điệp, ngươi có thể xua cái hương này đi không?"
Bất Tử Điệp vỗ ngực một cái, "giao cho bổn yêu!"
Đoan Mộc Nhã bị sặc, lúc này liền cho vào miệng một viên Tứ Tuyệt Đan, "các ngươi cũng nuốt một viên đi, đừng để trúng chiêu."
Trong lúc Bất Tử Điệp rải phấn đỏ, trên con đường đen nhánh đột nhiên xuất hiện đầy Ma Cốt Linh Đài, từng mảng nối tiếp nhau, trên vách đá, hiện đầy xung quanh, màu xanh xen lẫn ánh vàng nhu hòa, nhiều đóa hoa nhỏ, đang cố gắng tranh nhau vướn mình về phía các nàng.
Nghệ Nhàn cảm thấy cái này nhìn không giống con đường chết chóc, ngược lại giống như đường ruộng trồng cải....
"Chờ đã, các ngươi có nghe thấy tiếng cười không?"
"Tiếng cười?"
Nghệ Nhàn vừa quay đầu lại, người ở phía sau đã không nhìn thấy, bao gồm cả Đoan Mộc Nhã vừa hỏi.
Trúng chiêu!
Có thể là do lúc đầu vừa tiếp xúc không kịp đề phòng, Nghệ Nhàn không nhanh không chậm đánh giá xung quanh, thậm chỉ còn động thủ giữa không trung thăm dò, trống không. Không biết là do ảo giác hay do các nàng thực sự bị chuyển đi, "Bất Tử Điệp, các nàng đi đâu rồi?"
Bất Tử Điệp không hiểu, hai cánh run lên một cái, "kỳ quái, vừa rồi còn ở đây."
Được, vì này so với nàng còn chưa hiểu được tình huống a.
Nghệ Nhàn từ từ bước về phía trong, càng đi vào trong, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/4294725/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.