Đoan Mộc Nhã, "ta ngửi thấy được chút hương phấn trúc đào, có Ô Vũ Phi, hoa Mạn Đà La, cỏ Phi Tiêu...." nàng xòe bản tay nhỏ ra, đếm được một đống tên linh thực, "mấy ngày nay ngươi hôn mê không tỉnh, mưa bên ngoài không ngừng, hương trên người nàng cũng bị mưa làm tan không ít, nhưng muốn giấu được mũi của ta, còn thua xa."
Nghệ Nhàn biết phấn trúc đào, hoa mạn đà la đều là kịch độc, "mũi cũng thật linh a, mấy thứ này luyện thành thí có tác dụng gì?"
Đoan Mộc Nhã được khen, liền mặt mày hớn hở, "cái này không phải để chế hương, rõ ràng là chế độc. Mùi này ngửi nhiều, với ngươi sẽ không tốt, nhẹ thì bị trúng độc, xuất hiện mê man, ghê tởm, nôn mửa các kiểu, nặng thì hôn mê bất tinh, ngủ đến chết."
Một đường rèn luyện cho đến giờ, đám người Nghệ Nhàn lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cách Hàn Hương Mạch có thể nói là không xa cũng không gần, cộng thêm Lam Đồng đối với hương cực kỳ mẫn cảm, Yến Sương lại bị đại sư tỷ nô dịch, ngoại trừ lần kia bị ướt mưa, thì các nàng đều may mắn né được hương trên người Hàn Hương Mạch. Cho đến khi đúng lúc Yến Sương che cửa hang lại, cho nên toàn không khí trong động bị giữ lại không thoát ra ngoài được....
Còn theo như lời Đoan Mộc Nhã nói, Nghệ Nhàn đúng thật cũng có bị như vậy, hèn chi gần đây nàng luôn cảm thấy khó chịu.
Nghệ Nhàn, "ta dùng giải độc đan của ngươi."
Đoan Mộc Nhã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/4294713/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.