Sự thực chứng minh, Tử Hàn nói không sai.
Đám khói hay quấy rầy các nàng đúng là không có ý thức, bị đánh tan cũng không hề sợ hãi, còn thích lúc hiện lúc ẩn... tự mình chơi mèo vờn chuột.
Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, mấy thứ này có độc không?"
Tử Hàn đổi trạng thái buồn ngủ trước đó, ngồi xếp bằng trên cái lưng mao nhung của Đại Gà Con dụi mắt, "ngươi cho chúng nó là gì, bất quá chỉ là vết máu lưu lại nhiều năm trên Thiên Lan Sơn rồi ngưng tụ thành một loại sương đỏ thôi a."
Ách, là màu tím nhạt.... nhìn đâu giống sương đỏ.
Dường như biết nghi vấn tiếp theo của nàng, Tử Hàn ngáp một cái tiếp tục nói, "quanh nắm suốt tháng, màu của sương cũng từ từ thay đổi, so với trước khi chúng ta đến còn nhạt hơn, sẽ không có độc."
Cái gì mà sẽ không a....
Thể chất nhân tộc cùng huyễn thú khác nhau.
Nghệ Nhàn lo lắng, liền đút cho Lam Đồng các nàng một viên giải độc, bỏ xuống mọi khả năng không thể kia.
Hôm nay cũng không có nguyên liệu nấu ăn đến cửa, thức ăn trong túi Giới Tử của Nghệ Nhàn tiêu hơn phân nửa, cứ vậy sẽ cạn hết lương thương, chẳng mấy chốc nàng sẽ bước vào cục diên đói khát từng trải. Gần đây nàng không hiểu vì sao, không nhịn được cái đói, bụng đói thì miệng cũng không yên, trong bụng luôn trống rỗng, dạ dày luôn kêu gào muốn ăn gì đó, tốt nhất chính là thịt!!!
Nhớ đến kỳ quái trước đó khi trở về từ Hồi Hồn trấn, cộng thêm Lam Đồng, Tử Hàn, huyễn thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/4294702/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.