Trong lúc Mẫn Viễn và Lăng Tuyết đang khó xử, thì có tiếng cười ha ha từ trong Huyền Minh Tông phát ra, rất nhanh xuất hiện một nam tử mặc đồ đen tiêu sái bước ra.
Không thấy người, lại nghe thấy tiếng trước, không ngoài suy đoán, Nghệ Nhàn nghĩ hắn nhất định là tông chủ Huyền Minh Tông - Mẫn Văn Trung.
"Để tiên sử chờ lâu, không nghênh đón từ xa, không nghênh đón từ xa."
"Mẫn tông chủ."
"Tiên sử mau mời vào."
Mẫn Văn Trung tự mình tiếp kiến, ngược lại cũng có tư thế, Nghệ Nhàn còn nhớ vừa rồi hắn ra oai phủ đầu, cười như không cười hỏi, "vị Lăng cô nương này phải làm sao a?"
Lăng Tuyết vốn không muốn tranh vũng nước đục này, vừa chuẩn bị đi, liền bị Nghệ Nhàn điểm danh.
Mẫn Văn Trung, "đã là tiên sử mời đến, không ngại có thể cùng vào uống chén trà nóng, Huyền Minh Tông chúng ta cũng không thể đến một chén trà nóng cũng không bố thí được."
Lời này khiến Lăng Tuyết vô cùng khó chịu, thân thể vốn bị trọng thương cũng lung lay sắp đổ.
Nghệ Nhàn không ngờ Mẫn Văn Trung năm sáu chục rồi, lại có thể nói mấy lời ngây thơ như vậy với Lăng Thiên Tông, cái này so với thân phận tông chủ của hắn đúng là không hợp.
"Ai cần nước trà của Huyền Minh Tông các ngươi! Mẫu Văn cẩu, ngươi nghĩ Lăng Thiên Tông ta không có ai sao?"
"Ah, Lăng què tử tới."
Lăng Chấn Phong từ trên cao phóng xuống, phẫn nộ với Mẫn Văn Trung.
Trước kia từng nghe Chung Lâm nói hai tông oán hận nhau đã lâu, Nghệ Nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151401/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.