Cả người Nghệ Nhàn toát mồ hôi lạnh, đây đều là những lời nói vô căn cứ từ những người đó, Lam Đồng sao lại chết được, chỉ cần Lam Đồng quay về thú nhân tộc sẽ không có việc gì mà. Nhưng chớp nhoáng, nàng đã nhìn tháy đại sư tử kim mao nằm đằng xa không nhúc nhích, lông trên người bị máu thấm ướt, nàng gọi thế nào cũng không đáp lại.
"Lam Đồng!"
"Lam Đồng!"
Nghệ Nhàn ngồi xuống lại bắt đầu, Ngân Bảo đại nhân đang ngồi trên gối của nàng gãi mông, đang cố gắng dùng cặp tiểu trảo ngắn để câu cái đuôi của mình, bị tiếng hét tê tâm liệt phế của Nghệ Nhàn té từ trên gối xuống giường.
Ngân Bảo đại nhân đứng bên giường nhìn nàng, "Nghệ Nhàn, ngươi mơ thấy ác mộng sao?"Nghệ Nhàn nghệch ra nhìn gian phòng của mình có chút quen thuộc, nghĩ không ra vì sao lại quay lại. Đại sư tỷ, đại sư tỷ hẳn là biết, nàng vội kéo chăn xuống giường, thì nghe tiếng Đoan Mộc Nhã ngoài cửa.
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."
"Ngươi đừng ồn ào, không nghe Tử Hàn nói sao, Nghệ Nhàn còn đang hôn mê a?"
"Cho nên mới cần ngũ phẩm luyện đan sư ta a."
Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, cảm thấy mấy lời này có chút quen tai, Đoan Mộc Nhã vừa vào cửa liền ôm Nghệ Nhàn, trước sau nhiệt tình vẫn như vậy, sau đó là rơi nước mắt, "sao ngươi lại như vậy? hay dọa người như vậy? ta cứ nghĩ ngươi không về được."
Niệm Vân Âm khoanh tay dựa cửa, "nếu ngươi không quay lại, sợ nàng khóc đến mù đôi mắt a, còn không chịu nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151387/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.