Chương trước
Chương sau
Nghệ Nhàn từ từ nhắm hai mắt lại, thuận theo cảm giác của mình. Dọc đường đi còn gặp được Chung Lâm đang cực khổ vác theo Bỉ Mông đi hơn mười dặm đường thổ hồng hộc.
"Đại sư tỷ, tiểu sư muội, mau lên, mau lên, mau cứu hắn, hắn sắp chịu hết nổi rồi."
"Lam."
Lam Đồng hơi nhíu mày nhận không ra, từ từ nhắm hai mắt lại bò tới trước mặt Bỉ Mông, "Tạp, trên người có khí tức của ám linh, ngươi bị chúng nó công kích?"
Tạp ráng thở một hơi, vì muốn nói ra di ngôn, nhìn thấy Lam Đồng, liền không chút nghĩ ngợi mà nói hết, "trong nhân tộc có người tà ác, bọn họ vây công chúng ta không có nguyên nhân, dường như muốn gϊếŧ chết toàn bộ thú nhân tộc chúng ta trong bí cảnh này, ta, ngươi cầm lấy chìa khóa này."
Vừa nghe thấy hai chữ 'chìa khóa', Tử Hàn cùng Lam Đồng liền tháo vải che mắt xuống.
Tạp nhịn đau khoét tay mình, lấy một chiếc chìa khóa từ trong cánh tay đầy máu ra, "cầm chìa khóa, dẫn mọi người sống sót rời khỏi bí cảnh này, nói cho Cách, hắc ám phủ xuống, việc này có liên quan đến nhân tộc, thú nhân tộc chúng ta cần phải phòng bị trước a a--"
Nghệ Nhàn không chút thành ý nói, "xin lỗi, ta còn tưởng thú nhân các ngươi da dày thịt béo, đều là một đám anh hùng hảo hán không sợ đau."
Tạp đau đến mặt hung tợn, "ah ah ah --- Lam, ngươi ngươi ah ah --"
Dọc đường đi Chung Lâm chưa từng nghe vị này kêu qua, hiện tại nghe thấy âm thanh thảm thiết này từ miệng Tạp phát ra, liền lo lắng khuyên nhủ, "tiểu sư muội, ngươi, nhẹ một chút."
Nghệ Nhàn nghiêm túc, "sư huynh đối với chuyện này chắc không hiểu nhiều, năng lượng hắc ám ăn mòn thân thể người càng lâu, càng khó tẩy trừ tận gốc. Chỉ thế tinh lọc toàn bộ ám linh trong người thì mới có thể cứu mạng hắn hoàn toàn được, ta cũng là vì tốt cho hắn."
Lam Đồng gật đầu, "Nghệ Nhàn sẽ trị hết cho ngươi, không cần lo lắng."
Đều là thú nhân có Lam Đồng lên tiếng, Chung Lâm cũng không lo nhiều hơn nữa, quay người lại liền nhìn thấy vẻ mặt Tử Hàn lạnh lùng, "đại, đại sư tỷ."
Tử Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, kéo Chung Lâm qua một bên hỏi chuyện liên quan đến thú nhân kia, khi biết hắn bị Tạ Vũ gài bẫy lần nữa, liền khiển trách Chung Lâm, hắn rầu rĩ mặt đỏ đến mang tai, "chờ sau khi về sẽ thu thập ngươi."
Chung Lâm, "đại sư tỷ, nữ oa oa này ở đâu ra đây, là nữ oa oa sao?"
Tử Hàn tức giận hừ một tiếng, "xem ra ngươi lành sẹo quên đau rồi a, đến cả phế vật Tạ Vũ đó mà cũng đi theo, sau này đừng có mà nói ngươi là đệ tử Vân Miểu Phong nữa."
Chung Lâm tức giận ngút trời, nhưng cũng không dám phát tác trước mặt Tử Hàn, "ta cũng có đề phòng hắn rồi, nhưng thực sự không ngờ hắn lại hợp tác với ám linh sư. Ta, ta muốn thay Minh Vọng Phong bọn họ thanh lý môn hộ."
Tử Hàn không kiềm được liếc hắn một cái, "đóng cửa miệng lại cho ta, Minh Vọng Phong là Minh Vọng Phong, có quan hệ gì đến ngươi ta, ta ngược lại hy vọng Tạ Vũ kia có thể sống tốt rời khỏi đây, đến khi đó xem Chúc Minh Ý và Tạ gia làm sao dạy dỗ hắn."
Chung Lâm nghĩ cũng thấy đúng, nhưng cũng nuốt không trôi cục tức kia.
Tử Hàn cảnh báo hắn, "đừng có tự ý làm chủ."
Chung Lâm cũng không dám vọng động, quay đầu nhìn Tạp nhịn đau nói với Lam Đồng, nhịn không được mà thì thầm, "mấy thú nhân này nhìn cũng không có yếu như vậy, nếu không phải hắn cứu ta, ta sợ là sẽ không còn gặp lại được các ngươi."
Tử Hàn mặc kệ hắn, đi thẳng đến trước mặt Lam Đồng, "đưa chiếc chìa khóa đó của ngươi cho ta xem."
Lam Đồng sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Nghệ Nhàn, hành động theo bản năng này lại bị Tử Hàn bắt được, "nhìn Nghệ Nhàn làm gì? nếu ta muốn, nàng có dám dấu không cho sao?"
Nghệ Nhàn đỡ trán, Tạp cũng chật vật ngồi dậy, hư hư che trước mặt Lam Đồng, "Lam, ngươi đi mau, bọn họ dụng tâm không tốt lành gì, vì muốn cướp đoạt chìa khóa này."
Khóe mắt Tử Hàn co quắp, nhìn qua như muốn bùng nổ. Nghệ Nhàn vội vàng đứng dậy, cản trở tầm nhìn của Tử Hàn, nói với Tạp, "trước kia thú nhân tộc các ngươi cùng Thanh Sơn Tông mỗi bên cầm một cái, cho nên mới mở bí cảnh ra được. Ta muốn đi cũng cần phải có hai chiếc chìa khóa mới được, chúng ta không phải nên tìm chiếc chìa khóa còn lại sao?"

Tử Hàn liến lấy một chiếc chìa khóa ra tự như làm ảo thuật, "không ngại thử xem."
Tử Hàn cũng đang có ý này, "hai người cùng ném chìa khóa lên bầu trời, được không?"Lam Đồng gật đầu.
Tử Hàn nói xong liền ném chìa khóa lên cao, Lam Đồng đem chía khóa sắp ẩn đi ném lên, hai thanh chìa khóa cổ tựa như thiếu đi một nửa, xoay tròn giữa không trung một hồi, sau đó xác nhập lại với nhau.
Mọi người đều vui vẻ, đến cả Tạp cũng ngồi yên đó, hai chìa khóa trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, nhưng chỉ có thể xác nhập thành một, xoay một hồi cũng không phân biệt được.
Nghệ Nhàn cảnh giác bốn phía, ngẩng đầu xem một chút, mắt bị chói đến hoa, "kỳ quái, lỗ hổng bí cảnh không mở, đây là vì sao a?"
Tử Hàn cũng không biết vì sao, liền nhảy lên mỗi bên cầm lấy chìa khóa của mình, "không lẽ còn thiếu gì đó?"
Hai chìa khóa xác nhập chuyện này ngoài dự liệu của Nghệ Nhàn, nàng trầm tư ánh mắt nhìn xung quanh, liền đụng phải vết thương sau lưng Bỉ Mông, Bỉ Mông cao to phía sau lưng máu thịt be bét khó hình dung được, Nghệ Nhàn liền ngưng tụ quang cầu chữa thương, diện tích thương lớn nhất thời không thể chữa hết nhanh được.
"Cũng may trong tầng tháp này quang linh đầy đủ, sư huynh kéo hắn đi như vậy, ngược lại cũng là gián tiếp giúp hắn xử lý chút thương thế."
"Ah, thật vậy chăng?"
Tạ Anh đã dùng cách này để chặn lại ám linh trong cơ thể, quang linh và ám linh đối nghịch nhau, mới dẫn đến đau đớn.
Nghệ Nhàn cũng không thể ở đây mãi chữa hết cho Tạp, sau khi thương nghị với mọi người xong. Tử Hàn đại sư tỷ để lại một câu giao cho Chung Lâm, Chung Lâm liền trở thành công nhân bốc vác, đi theo sau thở hổn hển ra sức kéo người.
Miên Hoa Đường đi nhặt người thành nghiện, thấy Chung Lâm gắng sức kéo Bỉ Mông, nàng cũng tò mò đi đến níu một chân của Bỉ Mông lại, Chung Lấm giật mình, "vị này --" hắn sững sờ một hồi, thực sự không biết nên gọi tiểu oa này là gì, không thể làm gì khác hơn là, "đa tạ tương trợ, vô cùng cảm kích."
Tử Hàn liếc nhìn Chung Lâm tựa như nhìn kẻ điên, thấy lông mi Miên Hoa Đường béo ú nhăn lại, gượng mặt phồng lên, đúng là đang dùng sức, nàng nghi ngờ nhìn về phía Nghệ Nhàn, "nàng đang làm cái gì đó?"
Nghệ Nhàn rầu rĩ, "nhặt người, thấy người liền nhặt đem cho ta."
Nếu nhặt được bảo không nói, nhưng nhặt toàn là một đống chuyện phiền toái về không, Nghệ Nhàn cũng không biết được tiểu béo ú này học đam mê đó ở đâu nữa.
Tử Hàn buồn cười, "Miên Hoa Đường, đến đây, đến chỗ đại sư tỷ a."
Chung Lâm tựa như bị sét đánh, "Miên Hoa Đường?"
Tiểu béo ú nghe Tử Hàn gọi, liền vẫy tay bạch bạch bạch chạy lại, bò lên người nàng, Tử Hàn bế nàng lên, "thực sự là càng ngày càng biết làm việc, sau này lớn thêm chút nữa, không chừng có thể bắt huyễn thú a."
Nghệ Nhàn đen mặt, trong lòng nghĩ hai người các ngươi cũng là huyễn thú biến hình a.!!!!
Chung Lâm không dám tin nhìn tiểu béo ú trong ngực Tử Hàn, chợt hét lên một tiếng, "tiểu sư muội, huyễn thú này của ngươi, huyễn thú này tu luyện như thế nào vậy? sao có thể biến hình thành người được vậy?"
Nghệ Nhàn cảm thấy Miên Hoa Đường biến hình người, hơn phân nửa đều nhờ công lao của cực phẩm đan dược kia, hơn nữa vật nhỏ này vốn là lôi linh cộng sinh thú, đã định từ trước bị lôi đánh càng ác thì trưởng thành càng nhanh. Trước đã mang chất lượng tốt, sau đó được trời giúp, nói ngắn gọn là tốt số a.
Tử Hàn nói trước một bước, "tự nhiên là nhờ viên cực phẩm đan dược kia rồi, viên đan dược kia vốn cũng sắp tu thành người, chỉ là bị vật nhỏ này nuốt vào thôi."
Chung Lâm vò đầu, "thì ra là như vậy a."
Tử Hàn, "lôi linh huyễn thú của ngươi tuy chưa phải là huyễn thú trưởng thành hình, nhưng trong các huyễn thú cũng là hiếm có rồi, ngươi nên hảo hảo đối đãi với nó, có ngày nó sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho ngươi."
Chung Lâm vui vẻ cười, "dạ, đại sư tỷ."
Nghệ Nhàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó đoàn người gặp lại Niệm Vân Âm, lần nữa biết các nàng đi tìm quang linh thủ tháp thú, Niệm Vân Âm cũng đi cùng. Sau đó, không ngoài dự liệu, các nàng gặp lại Tạ Vũ cùng vị Phương sư huynh kia.
Đại khái là đuối lý, Tạ Vũ vừa nhìn thấy Chung Lâm đỡ Tạp Bỉ Mông sau lưng, liền này liền kéo người bỏ chạy.
Niệm Vân Âm, "vì sao không đuổi theo?"
Nghệ Nhàn cũng không mong Tạ Vũ này lại chạy đến quấy rối cản trở, "bỏ qua việc này đi, trừng trị hắn sau cũng không muộn, bất quá chân và tay hắn..."
Lúc Tạ Vũ bỏ chạy, cái chân què kia đi rất nhanh, so với lúc còn lành trước kia còn nhanh hơn. Chủ yếu chính là cánh tay bị Lam Đồng xé nát, không biết mọc lại từ khi nào, quả thực biếи ŧɦái như là Nhan Chi.
Nơi bất tử, không lẽ là chỉ cái này?
Niệm Vân Âm nhíu mày, "Nghệ Nhàn, người này nhất định không thể giữ lại."
Nghệ Nhàn, "ta biết."
Bớt đi Tạ Vũ quấy rối, mọi người liền tăng tốc độ, ngược lại cũng nhanh tìm được cây đại thụ kia, quang linh xung quanh còn nồng hơn nơi các nàng đi qua gấp trăm lần, ngoại trừ Nghệ Nhàn ra những người còn lại không thể mở mắt được.
Nghệ Nhàn, "các ngươi mau bịt mắt lại đi."
Niệm Vân Âm, "nghe ngươi nói như vậy, thủ tháp thú tầng này tính tình hẳn là ôn hòa, không bằng ngươi nói chuyện với nó một chút, để nó thả chúng ta ra khỏi chỗ này."
Nghệ Nhàn vừa bị chấn thương chưa khỏi hẳn còn đang sờ sờ ngực, đang rất hoài nghi quang linh huyễn thú tên Tuyết Bạch kia có thực sự ôn hòa như vừa nói không, "ta thử xem."
Nghệ Nhàn nhắm mắt lại cảm ứng, ngược lại so với lúc mở mắt còn thấy được nhiều hơn. Nàng mơ hồ có thể thấy quang linh sống động đang vây quanh vị thủ tháp thú này, nàng từng bước đến gần, quang linh không che khuất ngược lại nhường ra một con đường thông suốt.
"Nhân tộc."
"Phải."
Im lặng ngắn ngủi, Nghệ Nhàn thậm chí đã chuẩn bị sẵn suy nghĩ trong đầu, nhưng chưa nói ra khỏi miệng đã bị một câu của Tuyết Bạch ngăn lại, "ta ở đây đã lâu, khó có được một người giống như ngươi, không ngại ở lại ta có thể giúp ngươi bước vào thần cấp."
Thần cấp!
Đại khái đây chính là điều mọi người trong Cửu Hi đại lục này mong chờ.
Nghệ Nhàn cũng không ngoại lệ, nàng suýt chút bị cái bánh trên trời rơi xuống này đè xỉu, cũng may nàng nhanh trí nở nụ cười, "ngươi còn chưa đạt được thần cấp, thì làm sao có thể giúp ta được? chúng ta minh nhân không thể ám thoại, ngươi muốn thế nào mới có thể thả chúng ta đi khỏi nơi này?"
Tuyết Bạch, "nếu ngươi có thể tìm được hai mắt của ta, ta liền tha cho các ngươi đi."
Đây không thể là chuyện này a.
Nghệ Nhàn thậm chí cũng không biết đôi mắt của đối phương như thế nào, "Tuyết Bạch, chúng ta không phải sợ ngươi."
Tuyết Bạch cũng không sợ hãi, "là thực sự rời khỏi bí cảnh, không phải rời khỏi tầng bảy và tầng tám tháp này, tin tưởng ta, tầng thứ chín là cửu tử nhất sinh, ta chưa từng thấy qua có ai thành công. Ta cũng không sợ các ngươi, nếu các ngươi có thể ép ta để vào tầng thứ tám, đây là vận mệnh của các ngươi."
Nghệ Nhàn vô cùng khiếp sợ, "cái gì, tầng thứ bảy và tầng thứ tám? không lẽ đây là hai tầng tháp luôn sao?"
Tuyết Bạch uyển chuyển cười một cái, nụ cười chưa vào đáy mắt liền thấy nụ cười của nàng nhạt dần cứng lại, "nhìn đi, ngươi gọi Mặc Dạ đến rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.