Nghệ Nhàn từ từ nhắm hai mắt lại, thuận theo cảm giác của mình. Dọc đường đi còn gặp được Chung Lâm đang cực khổ vác theo Bỉ Mông đi hơn mười dặm đường thổ hồng hộc.
"Đại sư tỷ, tiểu sư muội, mau lên, mau lên, mau cứu hắn, hắn sắp chịu hết nổi rồi."
"Lam."
Lam Đồng hơi nhíu mày nhận không ra, từ từ nhắm hai mắt lại bò tới trước mặt Bỉ Mông, "Tạp, trên người có khí tức của ám linh, ngươi bị chúng nó công kích?"
Tạp ráng thở một hơi, vì muốn nói ra di ngôn, nhìn thấy Lam Đồng, liền không chút nghĩ ngợi mà nói hết, "trong nhân tộc có người tà ác, bọn họ vây công chúng ta không có nguyên nhân, dường như muốn gϊếŧ chết toàn bộ thú nhân tộc chúng ta trong bí cảnh này, ta, ngươi cầm lấy chìa khóa này."
Vừa nghe thấy hai chữ 'chìa khóa', Tử Hàn cùng Lam Đồng liền tháo vải che mắt xuống.
Tạp nhịn đau khoét tay mình, lấy một chiếc chìa khóa từ trong cánh tay đầy máu ra, "cầm chìa khóa, dẫn mọi người sống sót rời khỏi bí cảnh này, nói cho Cách, hắc ám phủ xuống, việc này có liên quan đến nhân tộc, thú nhân tộc chúng ta cần phải phòng bị trước a a--"
Nghệ Nhàn không chút thành ý nói, "xin lỗi, ta còn tưởng thú nhân các ngươi da dày thịt béo, đều là một đám anh hùng hảo hán không sợ đau."
Tạp đau đến mặt hung tợn, "ah ah ah --- Lam, ngươi ngươi ah ah --"
Dọc đường đi Chung Lâm chưa từng nghe vị này kêu qua, hiện tại nghe thấy âm thanh thảm thiết này từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151374/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.