Chương trước
Chương sau
"Miên Hoa Đường, quay lại!"
Miên Hoa Đường mắt ngơ tai điếc, giơ hai tay chân vẫn bạch bạch bạch chạy theo quả cầu kia, vì đôi tay ngắn củn, mỗi lần chụp cũng chỉ có hụt. Qua nhiều lần, huyễn thú quang linh cầu kia nhịn không được liền đắc ý hơn, biết Miên Hoa Đường bắt nó không được, thỉnh thoảng còn xoay người lại nhìn một chút.
Cái này vừa được việc, tốc độ cũng chậm lại.
Miên Hoa Đường dùng tư thế núi áp đỉnh tháp, nàng dùng chính thân thể béo ú của mình áp viên cầu kia, qua lại dùng bụng ôm lấy viên cầu kia, "hu hu hu."
Nghệ Nhàn cảm thấy tư thế này của Miên Hoa Đường nhìn thật quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, thường ngày Tiểu Lam cũng hay chơi với bánh trôi như vậy, không biết Miên Hoa Đường nhìn thấy khi nào, học lại y chang... "đúng là tiện nghi còn khoe mã a, lại đậy, cho ta xem nó a."
Nghệ Nhàn phóng ra một cái lồng năng lượng trước, lực chú ý của Miên Hoa Đường nhanh chóng bị lồng năng lượng hấp dẫn, liền buông huyễn thú đang run lẩy bẩy kia ra, đuổi theo lồng năng lượng đi chơi. Nghệ Nhàn ngưng tụ ra một cái quang linh cầu nhỏ bằng bàn tay, nàng có thể khẳng định con này không phải thủ tháp thú, nếu không sợ là đã đại chiến cùng Miên Hoa Đường ba trăm hiệp rồi.
Quang linh huyễn thú cầu cảm thụ được quang linh trong tay Nghệ Nhàn liền vui vẻ thoải mái, đôi mắt đen to bằng hạt đậu nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, qua vài lần phát hiện Nghệ Nhàn không có ý hại ai, liền to gan tiếp cận nàng, vây quanh nàng xong vài vòng, tựa như ước định gì đó.
Nghệ Nhàn phát hiện quang linh huyễn thú cầu này cũng không có gì nguy hiểm, liền thu liễm khí tức, tùy ý để nó vây lấy mình, "ngươi biết thủ tháp thủ tầng này ở đâu không?"
Quang linh huyễn thú cầu không biết nói, chơi đùa cùng Nghệ Nhàn một chút, liền nằm trên mặt đất nghỉ ngơi. Sau đó lại nhìn Miên Hoa Đường đang đưa tay bắt lấy lồng năng lượng sờ sờ, không tính toán hiềm khích trước đó liền đi tới một bên khác sờ sờ, sờ soạng đã rồi chán rồ thì nằm xuống.
Nghệ Nhàn nhìn một hồi cũng không có được đáp án gì, liền ngồi xuống xếp bằng tu luyện, nàng còn đang rơi vào cảnh đẹp, liền có tiếng Ngân Bảo đại nhân truyền vào trong đầu.
Ngân Bảo đại nhân nhảy lên nhảy xuống, "nó chạy rồi, có đuổi theo không?"
Nghệ Nhàn liền mở mắt ra, liền thu hồi lồng năng lượng. Miên Hoa Đường đang vây quanh lồng năng lượng đột nhiên không còn gì để sờ, ngốc ngốc giật mình nhìn chằm một chỗ, sau đó kêu hu hu hu, thấy Nghệ Nhàn chạy, liền bạch bạch bạch chạy theo sau. Hơn phân nửa cũng không biết Nghệ Nhàn muốn làm cái gì?
Nghệ Nhàn cùng quang linh huyễn thú cầu vẫn duy trì khoảng cách ba mét, mỗi khi quang linh huyễn thú cầu quay đầu, nàng liền phóng quang linh yểm hộ, thực sự cũng không khiến quả cầu lăn kia thấy ghét a.
Ngân Bảo đại nhân gãi đầu một cái, "có phải nó đang chờ chúng ta phải không?"
Quang linh huyễn thú cầu đi được mỗi mười thước liền dừng lại nghỉ ngơi, quay đầu lại liếc các nàng. Thấy các nàng lại đến gần, liền lăn về phía trước, cứ như vậy chờ Nghệ Nhàn hiểu ra, nàng đã bất tri bất giác đi vào trong đàn của quang linh huyễn thú cầu.
Đưa mắt nhìn lại, phía trước giống hệt một núi bánh trôi, từng viên bánh trôi chồng lên nhau, đám gia hỏa tròn vo kia thấy người lạ đến ánh mắt liền đồng loạt nhìn về phía nàng, đại khái vì linh lực giống nhau, nàng liền phóng xuất ra quang linh, hấp dẫn núi bánh trôi kia bò đến.
Ngân Bảo đại nhân bị đám huyễn thú cầu này dọa sợ sớm trốn vào túi huyễn thú từ trước, chỉ lặng lẽ thò cái đầu ra canh chừng. "Nghệ Nhàn, có cần kêu tiểu mã không?"
Tiểu mã thân là quang linh huyễn thú thần thánh không tồn tại, sẽ càng được đám quang linh huyễn thú cầu này yêu thích, nói không chừng còn moi được chút thông tin.
Nghệ Nhàn suy nghĩ, "cũng được."
Tiểu mã bay cực nhanh, phía sau còn có Tạ Anh và Trình Bang theo cùng, thần kỳ hơn là, phía sau hai người còn có một đại sư tử nhìn quen mắt. Tuy nói thú nhân tộc khi biến thú hình thì trông giống nhau dễ nhìn nhầm, nhưng Nghệ Nhàn vẫn nhận ra được người này không phải Lam Đồng mà là Sư Tráng đã gặp được trước đó.
Sư Tráng mơ màng bước đến, ngửi ngửi một cái, liền vây quanh Nghệ Nhàn nhảy lên nhảy xuống so với tiểu mã còn sinh động hơn.
Tạ Anh cảm ứng một chút, cũng không biết cảm ứng được cái gì. Một tay lôi linh, một tay phong nhận, thế đứng uy phong lẫm lẫm, tiếng sấm đùng đùng khiến đám huyễn thú cầu vây quanh Nghệ Nhàn bị dọa sợ toàn bộ đều chen thành một đống, nhìn qua thực sự tội nghiệp lại vừa đáng yêu.

"Làm gì vậy?'
"Cảnh vật ở đây so với trước kia càng nguy hiểm."
Nghệ Nhàn không chút lưu tình kéo vải che mắt nàng, Tạ An nheo mắt lại, thấy đống thịt cầu chồng như núi, "thấy rõ rồi chứ, đây là quang linh huyễn thú cầu không có năng lực công kích, cho dù có thì là do ngươi công kích chúng trước."
Tạ Anh chê cười, "không có lực công kích? sinh vật trong chín tầng tháp linh tu này mà không có lực công kích? sợ là ngươi bị bề ngoài của chúng hấp dẫn thôi a, tránh ra."
Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua tiểu mã, tiểu mã vừa xuất hiện liền có một đám quang thú cầu vây quanh nó nhảy tưng tưng, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mấy viên cầu này nhảy nhót, cái này so với cái kia còn cao hơn.
"Trình Bang sư huynh cũng thấy đám huyễn thú quang linh này có nguy hiểm sao?"
"Cái này --"
Trình Bang nằm cũng vô cớ dính đạn, bộ dạng khổ sở nhìn Xà Lân Hoa của mình, "đám quang linh huyễn thú cầu này trợ giúp tốt cho thương thế của Xà Lân Hoa, nó nói nó rất thích huyễn thú chỗ này."
Nghệ Nhàn, "nghe thấy chưa? Trình Bang sư huynh cũng nói mấy huyễn thú cầu này không có hại a, phải rồi làm sao các ngươi phát hiện Sư Tráng?"
Sư Tráng cũng bị một đám huyễn thú cầu vây quanh, chỉ có một cái bự hơn thì khác. Nếu không có màu sắc trắng tinh phân biệt cùng kim sắc đám huyễn thú cầu kia, Nghệ Nhàn suýt nữa không nhìn ra, "quang linh xác thực không có nguy hại, nhưng chiếu lâu dài, đối với người vẫn là một sự tổn thương."
Trình Bang gật đầu, "mặc dù hiện tại ta dùng vải che mắt, nhưng mắt vẫn hoa như cũ. Chúng ta phải tìm được thủ tháp thú tầng này, nếu không kéo dài thời gian, ngoại trừ ngươi ra, mắt mọi người chắc có lẽ..."
Người còn như vậy, huyễn thú thì sao?
Nghệ Nhàn tránh không được lại nghĩ đến Tử Hàn đại sư tỷ và Lam Đồng, thân là một đại hắc long cùng một cái thú nhân, đối với quang hẳn là sẽ mẫn cảm. Nhớ tới lần trước bộ dạng đại sư tỷ ghét bỏ quang linh, cho nên có thể thấy, rơi vào tầng tháp này đối với Tử Hàn đại sư tỷ mà nói có bao nhiêu thương tổn, đánh giá độ thương tổn không thua gì bị lôi đuổi theo đánh, "Miên Hoa Đường, chúng ta đi tìm đại sư tỷ, được không?"
Miên Hoa Đường bị quang linh huyễn thú cầu che khuất, nghe Nghệ Nhàn gọi nàng, liền đưa tay tóm đám huyễn thú cầu ném từng cái ra ngoài, "đại sư tỷ."
Nghệ Nhàn, "các ngươi ở lại chỗ này, ta đi tìm đại sư tỷ với những người khác một chút, nếu có may mắn gặp nhau, mọi người hãy giúp đỡ lẫn nhau."
Trình Bang gật đầu, "được, chúng ta ở đây chờ ngươi."
Bản lĩnh Miên Hoa Đường tìm đại sư tỷ là khỏi phải nói, Nghệ Nhàn cho Ngân Bảo đại nhân tìm khí tức Lam Đồng, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, ngược lại cũng nhặt được thêm vài người.
Ngân Bảo đại nhân chợt chi chi hai tiếng, "có khí tức đại sỏa tử."
Nghệ Nhàn liền rẽ đi, bế Miên Hoa Đường đang chạy lối khác, "chờ chút nữa đi tìm đại sư tỷ của ngươi, hửm?"
Mọi người theo âm thanh đi tìm, cách gần hơn có thể nghe thấy tiếng vang xì xì, tựa như có gì đó bị cháy. Liền thấy từng đợt hỏa long bay lượn tấn công tấm khiên của Lam Đồng.
"Hoàng Phủ Nghị."
"Hoàng phủ sư huynh."

"Đại sư huynh."
Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên, liền đánh tan một cái hỏa long, "Miên Hoa Đường."
Hoàng Phủ Nghị liền lùi về sau vài bước, "Nghệ sư muội, ngươi lại giúp đỡ thú nhân này, sợ là không vì Thanh Sơn Tông có quan hệ hữu nghị với thú nhân, thì giữa các ngươi đã sớm có tư tình rồi."
Tư tình....
Ngược lại mắt của vị Hoàng Phủ sư huynh này không hề mù, bất quá quan hệ giữa các nàng chỉ là tư tình không thì cũng dễ nói, nhưng lệch một cái là nàng và Lam Đồng quan hệ còn loạn hơn cả như vậy.
Lam Đồng, "hắn muốn cướp Hộ Thiên Thuẫn và Khai Thiên Phủ."
Nghệ Nhàn biết rõ, "có những thứ không thuộc về sư huynh, sư huynh nên buông đi, nếu không kết thúc hại người cuối cùng thành hại mình."
Những người được Nghệ Nhàn nhặt dọc đường nhìn thấy Hoàng Phủ Nghị liền đứng thành hàng, nhất thời cũng có vài người trong đó lên tiếng hỏi, "Nghệ tiểu sư muội vì sao lại giúp thú nhân này, chúng ta đoạt bảo trong tay nàng, đem ra khỏi bí cảnh không tốt sao?"
Nghệ Nhàn nhìn người đứng cạnh Hoàng Phủ Nghị nói chuyện gϊếŧ người cướp bảo như đúng rồi, tựa như đang nói chuyện phiếm cùng nàng. Nghệ Nhàn ngược lại có chút hối hận nhặt nhiều loại rác rưởi như vậy, "ta thích."
Người kia chán nản, "sư huynh, không bằng chúng ta cứ đoạt đi, không cần ở đây tốn nước miếng với nàng."
Miên Hoa Đường giật giật, vùng vằng muốn từ trong lòng Nghệ Nhàn tuột xuống dưới, Nghệ Nhàn đang đề phòng Hoàng Phủ Nghị chơi tiểu nhân, không kịp quản Miên Hoa Đường chạy loạn khắp nơi, chỉ lo lắng không chú ý đối phương liền chạy mất bóng, không phải vì lo nàng bị người nào đánh bị thương, dù sao Miên Hoa Đường phòng ngự không ai đánh nổi, người bình thường muốn tổn thương nàng cũng khó.
Miên Hoa Đường liên tục nhìn một chỗ hô, "đại sư tỷ."
Mọi người, "..."
Trong lòng Nghệ Nhàn vui vẻ, sắc mặt đám người Hoàng Phủ Nghị kịch biến, nhất là Hoàng Phủ Nghị từng bị Tử Hàn đánh cho hoảng sợ, nụ cười đắc ý trên mặt cũng cứng lại. Kết quả hắn nhìn về phía Miên Hoa Đường nhìn, trống không, làm gì có đại sư tỷ nào, sắc mặt hắn tái xanh sau đó liền sáng lên cười, "huyễn thú này không khác gì ngươi, nói dối hết cái này đến cái khác."
Nghệ Nhàn cũng bị trò 'sói đến đây' của Miên Hoa Đường chọc cho dở khóc dở cười, nàng vừa vui vẻ xong dù sao đại sư tỷ cũng là nhất rồi, vị này cũng không dám càn rỡ, nói đến Hoàng Phủ Nghị cũng mạng lớn, trước đó bị đánh bay mà không bị gì, "Miên Hoa Đường, đừng nháo."
Miên Hoa Đường, "đại sư tỷ."
Mọi người, "!"
Đến cả Nghệ Nhàn cũng nhìn qua giống đám người kia, vẫn không có gì cả.
Hoàng Phủ Nghị bị gạt hai lần, không những vậy còn là huyễn thú nuốt mất cực phẩm đan dược, sắc mặt càng thêm khó chịu, "động thủ, nhân lúc đại sư tỷ bao che khuyết điểm không ở đây, chúng ta cướp hai bảo bối trong tay thú nhân này, đến khi đó ngay cả Tử Hàn cũng không nói được gì đâu a."
Miên Hoa Đường, "đại sư tỷ."
Hoàng Phủ Nghị đương nhiên sẽ không bị mắc lừa nữa, nghiến răng nghiến lợi nói, "đừng tưởng rằng có đại sư tỷ thì ta sẽ sợ, Vân Miểu Phong các ngươi đứng ngang hàng với Sí Diễm Phong chúng ta lâu quá rồi, chúng ta vì tôn lão mới gọi nàng một tiếng đại sư tỷ, xem ra tự coi mình là giỏi rồi a, nếu thực sự so đấu ai thắng ai thua còn chưa biết a."
Nghệ Nhàn trừng mắt nhìn, nhìn Tử Hàn đại sư tỷ từ trong quang linh đi ra, "ha ha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.