Chương trước
Chương sau
Miên Hoa Đường hu hu hu bị ném lên trời tiếp thiên lôi, uỵch một cái liền cố gắng để hút lấy thiên lôi. Có Miên Hoa Đường làm cột thu lôi làm ổn thỏa đôi bên, Tử Hàn thuận tay vung lên, tử sắc du long thế như chẻ tre lao về phía những người muốn đỡ cho Văn Ca.
Văn Ca kinh ngạc, "đại sư tỷ giấu tốt lắm, mấy năm qua, ta cũng không biết đại sư tỷ là song linh căn."
Tử Hàn cười nhạt, "bình thường, bình thường."
Văn Ca phóng thủy linh cùng ám linh đều bị Tử Hàn hai tay ngưng tụ linh lực áp chế gắt gao, những người bên cạnh muốn giúp nhưng lại ngại vì lôi linh, nhất thời không thể tiến lên. Văn Ca bị băng trùy cùng lôi điện đánh phải tránh né khắp nơi, hổn hển quát, "lúc này còn chờ cái gì, còn không mau mời hắn đến?"
Hắn? là ai?
Tử Hàn không quan tâm, chuyên tâm bắt cho được Văn Ca tên phản bội này phế đi rồi mới nói. Bạch quang lóe lên, mọi người bị băng sương dưới chân bao trùm. Văn Ca ngưng tụ thủy linh đối kháng với băng dưới chân, liên tục bị đánh lui, không kịp đánh trả còn bị lôi đánh trúng đầu gối, nhất thời đau đến ngã ngồi trên mặt đất.
Nhìn dáng vẻ Tử Hàn đằng đằng sát khí, Văn Ca biết Tử Hàn thực sự muốn gϊếŧ hắn, "đại sư tỷ, chúng ta vốn không oán không cừu, sao không thể tha cho ta một mạng?"
"Không oán không cừu?"
Mặt Tử Hàn âm trầm, "như thế nào là không oán không cừu, nếu ngươi là đệ tử phong khác, là ám linh sư thì ta không quan tâm. Ngươi ngàn vạn lần không nên chính là mượn danh nghĩa đệ tử Vân Miểu Phong làm việc vong ân phụ nghĩa này."
Dứt lời, Tử Hàn nhanh chóng vọt đến phía sau Văn Ca, vung một chưởng phế đi hắn, vừa nâng tay lên liền cảm giác được một cổ khí sắc bén từ phía sau nàng kéo đến.
Cái này tựa như bị lôi đánh trúng, hơn phân nửa lại giống lần trước suýt bị đánh ra bản thể. Tử Hàn nhanh chóng tránh đi, xoay người trở về chỗ cũ, tập trung nhìn lại, là một là con huyễn thú toàn thân lôi linh bao quanh người ở trước mặt nàng.
Huyễn thú trước mắt đầu sư tử, sừng hưu, mắt hổ, thân nai, long lân, đuôi trâu, tướng mạo thoạt nhìn thật kỳ quái, nhưng Tử Hàn cũng không dám khinh thường, nhất là thấy thân thể hắn có long lân bên ngoài càng thêm cảnh giác, "thủ tháp thú!"
Thủ tháp thú hơi hơi ngẩng đầu lên, hướng lên trời liên tiếp thả lôi quang, đột nhiên tóm vài đạo lôi hấp dẫn qua đây, chung quanh duy nhất chỉ có một mình Miên Hoa Đường là can đảm dám đuổi theo sau chạy tới chạy lui.
Miên Hoa Đường chân trần bạch bạch đi trên băng sương, vừa thấy thủ tháp thú, còn nghiêng đầu dừng lại, sau đó từng bước tiến lên, tò mò quan sát đối phương.
"Miên Hoa Đường quay lại."
"Đại sư tỷ."
Miên Hoa Đường học được từ mới, bất động gọi hai tiếng. Hiển nhiên, thủ tháp thú thỉnh thoảng phát lôi quang, đối với Miên Hoa Đường lực hấp dẫn không thua gì Tử Hàn đại sư tỷ. (Ed: cảnh báo Tử Hàn coi chừng mất vợ ~)
Thấy Miên Hoa Đường nhìn thủ tháp thú, lại còn mở miệng kêu đại sư tỷ, vẻ mặt Tử Hàn liền đen đi.
Miên Hoa Đường không chỉ tiến lên, còn vươn bàn tay béo ú dò xét sờ sờ, thủ tháp thú cúi đầu, đôi mắt to như chuông đồng không nhịn được nhìn chằm chằm tiểu oa nhi béo ú này.
Tử Hàn đại sư tỷ lạnh mặt, băng xung quanh muốn bạo động, chợt nghe tiếng một người bên cạnh bị xem nhẹ mở miệng, "chúng ta đem ấu tể lôi linh này mang đến cho đại nhân ngươi, đại nhân có phải cũng nên tuân thủ hứa hẹn rồi chứ, mở cửa cho chúng ta đi khỏi."
Nghe lời này, nháy mắt Tử Hàn liền hiểu được, nàng không giận mà cười, âm trầm nhìn đám người kia, "được a, các ngươi tính toán giỏi lắm a."
Miên Hoa Đường hoàn toàn không biết mình trở thành món hàng giao dịch của đối phương, vẻ mặt đơn thuần còn sờ đông một cái, sờ tây một cái. Trong hơi thở của thủ tháp thú phun ra nhiều lôi quang, Miên Hoa Đường tùy ý nhảy lên nhảy xuống để lôi linh vẩy lên người mình. Sau đó còn nghiêng đầu nhìn chằm chằm thủ tháp thú.
Thủ tháp thú cũng không hề đụng đến, tùy ý để Miên Hoa Đường ở bên chân cọ qua cọ lại."Miên Hoa Đường, phi chết nó."
Cơ hồ như là lệnh, Miên Hoa Đường vừa nghe lời Tử Hàn đại sư tỷ, khuôn mặt trắng nõn vô ý thức phồng lên, đối mặt với thú tháp thú cao hơn nàng một đoạn liền biu biu biu.
Ba đạo ngân quang hiện lên, thủ tháp thú vội nhảy ra, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường, phì một cái. Tử Hàn lúc này hai tay nắm chặt, băng lôi tựa như lợi kiếm đâm về thủ tháp thú, vừa thấy khí thế hung mãnh, thủ tháp thú giơ lên trảo không nhịn được lùi về sau, xoay người phóng vài đạo lôi về phía Tử Hàn đại sư tỷ. (Ed: ghen lồng lộn luôn má oi ~)
"Miên Hoa Ngoan, mau lại đây!"
"Hu hu hu!"
Miên Hoa Đường xoay người bạch bạch bạch chạy về phía Tử Hàn đại sư tỷ nghênh đón lôi linh, Tử Hàn một tay bế tiểu béo ú, chịu khó vỗ hai cái ở địa phương nhiều thịt của nàng, "nên đến lúc để Nghệ Nhàn dạy ngươi làm sao phân biệt địch ta rồi a."
Miên Hoa Đường hu hu hu vài tiếng, đôi mắt đậu đen nhìn tới huyễn thú lôi linh bên kia, Tử Hàn dứt khoát nói, "các thủ tháp thú những tầng khác đều biến thành hình người, nếu vậy chắc ngươi cũng có thể, biến hình người nói chuyện đi."
Thủ tháp thú bự con hắt xì mấy cái, liền đánh ra vài đạo lôi, đem các ám linh sư bị ép vào một góc. Nó dậm chân, liền chấn vỡ băng vực của Tử Hàn đại sư tỷ, lập tức biến thành một tiểu nam oa phấn điêu ngọc trác, ước chừng năm sáu tuổi, đôi mắt tò mò nhìn Miên Hoa Đường, nãi thanh nãi khí, "ta thích oa oa ngươi đang bế, ngươi đưa nàng cho ta, ta liền cho các ngươi đi."

Ánh mắt Tử Hàn hung ác nhìn hắn, "chỉ với tu vi này của ngươi, thời kỳ còn non này sao? sao không nhìn lại mặt mình đi?"
Tiểu nam hài cười hì hì, "ta thích ta thích, ngươi quản được sao?"
Tử Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua Miên Hoa Đường trong ngực ngoan ngoãn đúng lúc, Miên Hoa Đường đang tò mò nhìn thủ tháp thú, ánh mắt thỉnh thoảng chớp hai cái, hiển nhiên là nghe không hiểu ý của lão già này, sau đó lại nhìn chằm chằm mấy người bên kia, nàng híp mắt nói, "các ngươi mỗi tên ai cũng tịch mịch (FA),động một chút là muốn bắt một người ở lại với các ngươi."
Thủ tháp thú vẻ mặt không quan tâm, "không ngờ bọn họ trụy lạc đến mức cũng muốn giữ một người lại chơi cùng, ta khác bọn chúng, ta không cần nhân tộc, ta chỉ muốn nàng."
Trong lòng Tử Hàn biết thủ tháp thú này đã nhìn thấy Miên Hoa Đường đuổi theo lôi, nên có hứng thú "muốn Miên Hoa Đường ở lại cũng không phải không được, nàng thích chìa khóa trên cổ người kia, nếu ngươi đem cho nàng, không chừng nàng còn cam tâm tình nguyện một chút." (Ed: đệch ~ lợi dụng vợ nhỏ chưa biết cái chi chi ~)
Miên Hoa Đường trừng mắt nhìn, nhu nhu hô "đại sư tỷ."
Tử Hàn khẽ vuốt ve, "Miên Hoa Đường, có thích chìa khóa không?"
Miên Hoa Đường nhịn hơn nửa ngày, "chìa khóa."
Tử Hàn cười mị mị tiếp tục mê hoặc, "có thích không?"
Miên Hoa Đường, "thích."
Ánh mắt tiểu nam hài thoáng nhìn về phía mấy người trong tối, "chìa khóa? cái này không phải đơn giản sao?"
Đám người Văn Ca sợ hãi, nhao nhao lui về sau, rúc vào trong một góc, còn lui nữa sẽ rơi xuống nước, "đại nhân, trước đó ngươi đã hiệp thương với chúng ta, chúng ta bắt lấy nó cho ngươi, ngươi liền mở cửa chỗ này cho chúng ta đi."
Tiểu nam hài ngại ngùng cười một cái, "nàng thích chìa khóa của các ngươi, không ngại cho mượn chơi một chút, chờ nàng chán rồi, ta lại đưa các ngươi rời đi?"
Tử Hàn bế Miên Hoa Đường đứng một bên bàng quan, nhìn có vài phần hả hê, "Miên Hoa Đường, có thích không?"
Miên Hoa Đường, "thích."
Thủ tháp thú vừa nghe, "chủ động giao, hay là muốn ta tự mình đến lấy?"
Chìa khóa treo trên cổ, người kia nhanh chóng lui về sau, "chìa khóa tuyệt không thể rơi vào tay bọn họ, nếu không thì đối với chúng ta sẽ không còn đường sống, các ngươi tạm thời cản lại, ta đi gọi cứu viện đến."
Văn Ca vừa thấy Tử Hàn liền e sợ thiên hạ không loạn, "đại nhân, lời của đại sư tỷ không tin được, nàng tuyệt đối sẽ không giao ấu tể huyễn thú này cho ngươi đâu."
Tử Hàn thiêu mi khinh thị, nổi giận, "Đồ Miên Hoa Đường thích ngươi không lấy được, còn trông cậy để Miên Hoa Đường lại cho ngươi làm gì? nếu ngươi không lấy, ta tử mình động thủ, đến khi đó ta lấy được chìa khóa, Miên Hoa Đường phải đi theo ta."
Tử Hàn cố ý hỏi hai câu, Miên Hoa Đường đều một đáp án, thích, thích. (Ed: kkkkk ~)
Thủ tháp thủ bị Tử Hàn thuận miệng kích động, liền đến gần chỗ tối, ngân quang khắp trời chuyển động theo ý nó, hướng về phía đám người Văn Ca nghiêng xuống, bùm bùm, Tử Hàn nhìn bầu trời đầy lôi này, không tử chủ lui về sau vài bước, ôm chặt Miên Hoa Đường.
Miên Hoa Đường vừa thấy lôi quang liền cảm giác thân thiết, vùng vằng muốn tiến lên trước, "thích."
Tử Hàn tất nhiên là không buông tay, hướng về địa phương nhiều thịt vỗ vỗ, "Miên Hoa ngoan, hiện tại đừng đến đó, chờ một chút, chờ một chút nữa."
(Ed: chỗ nhiều thịt = cái mông nhỏ, kkkk ~ tác giả vì không muốn bị khóa chương hay bị TG sàng lọc nên chọn chữ né nhiều lắm đó, nói chung cũng cám ơn tác giả nhiều, ko là TG nó khóa mọe chương này rồi vì cụm từ này á, ed nghĩ hẳn là vậy...)
Đám người liên thủ phóng ám linh đều bị ngân quang lôi đánh tan, không chịu được một kích. Thủ tháp thú cũng không nhìn đám người Văn Ca, mục tiêu nhắm thẳng đến lão giả đeo chìa khóa, mắt thấy đến gần rồi, một đoàn sương đen liền bao phủ hắn, ám linh sinh vật chen chúc đánh lén sau lưng thủ tháp thú.
Đáy mắt thủ tháp thú hiện lên vẻ chán ghét. "Mặc Dạ không nên duỗi tay quá dài, muốn chết."Thủ tháp thú nổi giận một khoảng lôi quang đem toàn bộ năng lượng hủy thiên diệt địa, so với ám linh sinh vật yếu như gió kia thì sau một kích toàn bộ đều tiêu tán.
Từ lúc hai phe đánh nhau, Tử Hàn đã bế Miên Hoa Đường tránh qua một bên nhìn, thấy đám người Văn Ca bị bức lui, nàng chợt nở nụ cười, "Miên Hoa Đường, đến lúc vì Vân Miểu Phong tẩy rửa nghiệp chướng rồi."
Nàng im lặng không tiếng động xuất hiện sau lưng Văn Ca, lòng bàn tay sắc bén đánh vào sau hậu tâm của hắn, Văn Ca theo bản năng phóng ám linh, bất quá sương đen vừa xuất hiện liền bị Miên Hoa Đường phi một cái tan hoang.
"Đại sư tỷ tha mạng."

"Trễ rồi."
Tử Hàn không kịp tránh được kẻ đánh lén bên hông, liều mạng lưỡng bại câu thương, ngưng tụ hai cổ linh lực đồng thời đánh vào hậu tâm của Văn Ca, chỉ nghe thấy âm thanh rắc rắc vang lên, Văn Ca ngã xuống, phun một ngụm máu.
Tử Hàn cảm giác cánh tay đau xót, cúi đầu nhìn, cánh tay đang bị năng lượng hắc ám ăn mòn, "Miên Hoa Đường, phi chết hắn."
Miên Hoa Đường liền quay đầu, hướng về phía người kia liên tục biu biu biu.... sau đó nhìn thấy sương đen trên cánh tay Tử Hàn, vô ý thức đang ôm bên trái chuyển qua bên phải, Tử Hàn bị cảm giác ghét bỏ của nàng chọc cho cười, nhịn không được nhéo chóp mũi của Miên Hoa Đường một cái, "Vật nhỏ này, ngươi cũng biết tránh né cái xấu theo cái lợi a."
Còn chưa nói xong, liền cảm giác dưới chân chấn động lợi hại, sau đó nứt ra vài cái khe, Tử Hàn quyết định thật nhanh, ôm Miên Hoa Đường đạp mặt nước, nước dưới chân nháy mắt đóng băng. Nàng nhìn dải đất trung tâm phía xa xa, cát tung bay, sấm rền vang, nước nháy mắt vung cao ba trượng có thừa.
Thủ tháp thú cùng ám linh sư không tránh được cũng bị lôi linh nổ đánh bay, trong đó còn kèm theo tiếng nổ.
Không ngoài dự đoán của nàng, loại động tĩnh này nhất định là Nghệ Nhàn làm ra.
Tử Hàn nhìn thấy rõ một cái chìa khóa từ cổ người kia bay ra, nàng như đi trên đất bằng nhanh chóng xoẹt qua, cướp chìa khóa vào tay, tùy ý đến thủ tháp thủ cùng lão già ám linh sư trên không trung bay lượn vài cái sau đó ổn định thân mình.
Lão già sờ ngực, sắc mặt kịch biến, "mau giao chìa khóa đây."
Tử Hàn đánh giá cái chìa khóa này, khá là bình thường, giống hệt cái chìa khóa lúc mở bí cảnh, trước đó hai chìa khóa có thể hợp lại thành một, trên thanh này hình như có cái lỗ, xem ra còn có cái chìa khóa thứ hai. Cổ tay nàng vừa chuyển, chìa khóa liền biến mất trong tay, "có bản lĩnh qua đây lấy."
Thủ tháp thú thấy vậy, mới biết mình bị lừa, "ngươi dám gạt ta!"
Tử Hàn vô cùng thờ ơ, "lừa ngươi thì sao?"
Lão già kia nhìn hai lần, thả lỏng nói, "đại nhân, không bằng như vậy, ta thay ngươi bắt ấu tể huyễn thú trong ngực nàng cho ngươi, hiệp nghị của chúng ta vẫn như cũ, thế nào?"Thủ tháp thú nặng nề hừ một tiếng, còn chưa kịp tỏ thái độ, một đạo quang thuần túy liền rơi xuống, chói đến nỗi hắn không thể mở mắt được, hắn nổi giận, phóng một đạo lôi chém xuống nước.
"Ở trước mặt ta, dám thương lượng cướp tiểu gia hỏa nhà ta, các ngươi là cái thá gì vậy?" Nghệ Nhàn đánh hồi lâu mới thông được con đường này, vừa đến thì nghe thấy lão già kia cùng tiểu quỷ này thương lượng làm sao bắt cóc Miên Hoa Đường nhà nàng, con mợ nó chuyện éo gì vậy? bắt đầu từ tầng đầu tiên là Nhan Chi, đến đâu cũng toàn biếи ŧɦái. Nàng tức giận phóng xuất quang linh nhức mắt, thuận tay ngưng tụ lôi tủy đánh bay tiểu quỷ này.
Quang linh khiến lão già kia thống khổ không chịu nổi, ngược lại lôi tủy phóng ra tiểu quỷ kia nhẹ nhàng phất đi, hoàn toàn tiêu tán, "ngươi đem tiểu gia hỏa kia cho ta, ta để ngươi đi tầng khác, thế nào?"
Trong lòng Nghệ Nhàn thất kinh, có thể ngăn được lôi tủy của nàng không nhiều người như vậy a, nhìn lại bộ dạng lão già chân chó kia, trong đầu nàng liền có thêm suy đoán, "không bằng ngươi cùng theo ta và Miên Hoa Đường rời đi, thế nào?"
Tiểu quỷ nghẹn lời, tựa như bị đạp trúng chân, nổi giận, "nếu ta có thể đi, còn cần đến phiên ngươi nói sao. Mau giao nàng cho ta, nếu không ta sẽ không cho ai đi hết."
Từ Hàn hừ cười nói, "ngươi nghĩ chúng ta đến tầng tháp thứ sáu thế nào?"
Đám người Niệm Vân Âm thật vất vả từ bên dưới bò lên, còn chưa đứng vững gót chân, liền thấy lôi quang lóe xung quanh, Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn cùng vây công một tên tiểu quỷ, "không lẽ đó là thủ tháp thú tầng thứ sáu?"
Lam Đồng giơ cái khiên lên, cùng tiểu mã chuẩn bị liên thủ lần nữa, quang linh đánh vào bề mặt khiên vài cái, quang liền bao phủ lấy đám ám linh sư, dưới tình huống sấm vang không ngừng, tiếng hét thảm không ngừng thăng thiên, sau đó thì không còn tiếng vang nào.
Tiểu mã gia trì kéo dài liên tục, thấy được uy lực của Hộ Thiên Thuẫn, lúc này lại rót thêm linh lực vào cái khiên nhất thời, một người một thú phối hợp ăn ý, hoàn toàn đảm đương một mình một phía.
Bên kia Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn đại sư tỷ phối hợp, khiến tiểu quỷ kia tức giận đến dậm chân, lớp băng vỡ liền bao trùm lần nữa. Mỗi lần thủ tháp thú vung lôi đánh các nàng, Miên Hoa Đường lại cao hứng ôm hai vai của đại sư tỷ hút đại lôi, có thể nói là thay các nàng chặn mọi thương tổn.
Nghệ Nhàn ngưng lôi tủy cùng Tử Hàn đại sư tỷ ngưng tụ lôi tủy một tả một hữu công kích, sau cùng còn ngưng tụ ra đại kim sắc lôi linh cầu, uy lực bạo tạc khiến tiểu quỷ này bị lòi ra bản thể.
"Kỳ lân."
"Cái gì?"
Nghệ Nhàn mục trừng khẩu ngốc, kỳ lân rống giận, phun lôi linh liên tiếp, sau đó lại bị Miên Hoa Đường thong thả đủng đỉnh hút hết. Đối mặt với Miên Hoa Đường như vậy, lôi linh kỳ lân thú tức đến phun ra vài cái lôi linh, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Sau đó nó lại biến thành bộ dạng tiểu quỷ, mặt dính đầy đất, "để nàng lại cho ta, không được sao?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, "nàng một mình bị giữ trong lôi linh cốc, được ta đem ra ngoài, định là đem nàng theo ra ngoài để tiếp tục nhìn thế giới bên ngoài. Nếu nói là ở lại đây cũng tốt, thì sao ngươi vừa rồi lại tức đến dậm chân như vậy?"
Tiểu quỷ phẫn hận nhìn nàng chằm chằm, đánh cũng không đánh được, chỉ có thể tức điên, lỗ mũi thường phun ra vài đạo lôi linh, nó nổi giận gầm một tiếng, một chưởng đánh nát lớp băng, "hừ, giữ lại các ngươi đem cho Mặc Dạ cùng Tuyết Bạch chơi."
Dưới chân đột nhiên xuất hiện vòng xoáy, Nghệ Nhàn còn chưa kịp hỏi ý câu nói sau cùng của tiểu quỷ kia, liền bị Tử Hàn đại sư tỷ đẩy xuống dưới, dưới tình thế cấp bách, Nghệ Nhàn một tay liền đoạt lấy Miên Hoa Đường lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.