Chuyện thủ tháp thú tầng thứ sáu các nàng cùng nhau bàn thảo khí thế ngất trời, chợt nghe thấy tiếng hu hu như tiếng khóc. Nghệ Nhàn liền nhìn qua Miên Hoa Đường.
Đôi mắt đâu đen long lanh Miên Hoa Đường chớp chớp nhìn nàng, trong miệng như tiểu hòa thượng tụng kinh cứ kêu hu hu không ngừng.
Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường, bị sao vậy?"
Nhìn bộ dạng Miên Hoa Đường mập mạp, đại sư tỷ Tử Hàn đen mặt cũng có chút dịu lại, "hẳn là do ăn quá nhiều nên căng bụng."
Niệm Vân Âm cùng đồng tinh liếc Miên Hoa Đường mập mạp, "trước đó Miên Hoa Đường đã nuốt một viên cực phẩm đan dược, còn chưa tiêu hóa hết. Hôm nay lại hấp thụ nhiều lôi linh như vậy, phải nghĩ cách giúp nó tiêu hóa hết a."
Miên Hoa Đường, "hu hu hu."
Nghệ Nhàn đưa tay muốn đụng hai cái, lại bị Lam Đồng túm tay lại, "lôi linh còn chạy trên người nó, thương thế của ngươi chưa lành, đừng đến gần."
Miên Hoa Đường dùng ánh mắt ai oán nhìn Nghệ Nhàn, sau đó lại lết đến gần Tử Hàn. Nghệ Nhàn vừa định cảm khái huyễn thú nhà mình quá dính đại sư tỷ, nhìn thấy Tử Hàn đại sư tỷ hơi lùi về sau một chút, dường như kiêng kỵ lôi quang đang chạy trên người Miên Hoa Đường.
Miên Hoa Đường có chút buồn bã nghiêng cái đầu béo ú của nó, thân hình ục ịch lại cong lên, dưới ánh mắt lo lắng của Nghệ Nhàn, liền bịch một tiếng, liền đứng thẳng ba cái trảo có hạt châu, trong đó có một trảo trống không, phía sau là long lân màu đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151365/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.