Chương trước
Chương sau
Biến cố đột ngột này khiến Hoàng Phủ Nghị phải tạm thời buông tha việc cướp đoạt cái khiên, cảm giác âm thầm may mắn vì vừa rồi không có lỗ mãng như Tạ Vũ, nếu không lúc này đâm lao là phải theo lao rồi.
Niệm Vân Âm đại thể nhìn lướt qua, liền nhìn rõ thế cục trong sân. Nàng cười như không cười nhìn Hoàng Phủ Nghị nói, "không ngờ đại sư huynh Sí Diễm Phong cũng ở đây, không lẽ là cùng hắn chờ cháy nhà làm chuột đi hôi của sao?"
Nói đến đây, Niệm Vân Âm lại nhanh chóng thọc cho Tạ Vũ thêm một đao. Không quá thời gian một chén trà, bắp đùi Tạ Vũ đã bị nàng đâm ba lỗ máu, âm thanh kêu la thảm thiết, rung động tâm can, quả thực so với nam nhân hát kịch nghe còn muốn êm tai hơn. Từ đao thứ hai thì Tạ Huyền đã không dám vọng động, nhất là khi nhìn thấy bên cạnh Niệm Vân Âm còn có Phù Man, hắn đến nửa bước cũng khó tiếp cận được.
Nhất thời, Niệm Vân Âm một mình nhanh chóng khống chế toàn bộ, Lam Đồng có thể trở lại bên cạnh Nghệ Nhàn, cẩn thận đề phòng cục diện hỗn loạn này.
Hoàng Phủ Nghị cười gượng hai tiếng, vội đêm hỏa linh huyễn thú phun lửa khắp nơi của hắn triệu hồi, "Niệm sư muội thật biết đùa, việc của Tạ gia ta không dám xen vào, khuyên sư muội không nên quản việc này nhiều, miễn lại rước họa vào thân."
Niệm Vân Âm dùng chủy thủ nâng cằm Tạ Vũ, ép đối phương nhìn Hoàng Phủ Nghị, "đến, nói cho vị sư huynh này biết ta đang xen vào chuyện Tạ gia các ngươi hay là đang giải quyết chuyện riêng giữa chúng ta?"
Ánh mắt Tạ Vũ không tự chủ liếc xuống, thấy lưỡi đao còn dính từng giọt máu đang nhỏ xuống, hắn thận trọng lui về sau một chút, dao như hình với bóng vẫn đi theo hắn, cảm giác lạnh lẽo áp sát da thịt, hắn sợ đến không dám thở mạnh, không có khí cốt nói, "nàng nói cái gì thì là cái đó." sau đó Tạ Vũ nhịn không được rên một tiếng, "nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta, ta nhớ ta chưa từng có thù hận gì với ngươi."
Niệm Vân Âm cười híp mắt vỗ vỗ mặt của hắn, "không còn cách nào khác, con chó này của ngươi rất nghe lời ngươi, chỉ có thể mượn ngươi dùng một lát."
Hoàng Phủ Nghị nghẹn lời, bị Tạ Vũ không có tiền đồ làm tức ngực, hắn thấy rõ tình thế trong sân nên không dám làm gì, xoay người vót người dưới nước lên, dường như đã buông tha vũng nước đục này.
Tạ Vũ vô cùng oán hận trừng Tạ Huyền, "đều là tai họa do ngươi gây ra, đồ vô dụng, còn không mau cút qua lăn qua đây cho ta?"
Niệm Vân Âm rất khinh thường dáng vẻ bắt nạt kẻ yếu của Tạ Vũ, đúng là phải ép hắn rồi, nàng nhìn Phù Man ra hiệu, Phù Man liền chào hỏi mọi người trong sân, "việc này là chuyện riêng của chúng ta và hắn, xin các vị tản đi."
Bị Niệm Vân Âm đột nhiên hòa vào, không khí chiến đấu trước đó của thú nhân cùng nhân tộc cũng biến mất. Lam Đồng nhìn Niệm Vân Âm khẽ gật đầu, thú nhân còn lại cũng không chủ động đi tìm phiền toái. Hoàng Phủ Nghị đi chăm sóc những người vớt từ dưới nước lên, đa phần đều bị điện giật đơ người, sức chiến đấu giảm đi nhiều, hắn không thể vào lúc này gây sự với Lam Đồng được.
Lạc Đế ướt nhẹp từ trong nước đi ra, "đám nhân tộc kia đúng là không chịu nổi một kích, chúng ta nên nhân lúc bọn hắn không địch lại liền cho bọn hắn."
Lam Đồng không chớp mắt đề phòng nhìn Hoàng Phủ Nghị, "trong đám người này có ai trước đó làm ngươi bị thương không?"
Lạc Đế chăm chú nhìn một vòng, "không có."
...
Nghệ Nhàn nhất tâm nhị dụng, thỉnh thoảng phân ra một luồng ý thức đi thám thính, cũng biết được cục diện có bao nhiêu hỗn loạn, Cũng may Niệm Vân Âm đến đúng lúc khống chế cục diện, lúc này tâm mới trầm xuống, hai khỏa linh cầu ở đan điền cũng đã no đủ.
Tầng tháp thứ sáu này cũng thật đặc biệt, ba đêm cùng ban ngày khác biệt rất lớn, bầu trời vạn dăm vẫn như cũ lóe ánh lôi, mọi người ở đây cũng đang lo lắng bị lôi đánh trúng, nhưng cũng không dám chạy vào rừng, toàn bộ đều đả tọa gần vũng nước cạn, tịnh dưỡng tinh lực chờ đến tối đối phó với đám huyễn thú lôi linh xuất quỷ nhập thần.
Không ngờ, từ phía chân trời có mấy đạo lôi vừa thô lại lớn giống như là phong lôi tuyền cùng kéo đến.
"Thiên, thiên lôi tới rồi."
"Cái gì! đệch, còn không mau chạy đi."

"Đây là chỗ quỷ gì vậy? muốn đột kích chúng ta đến chết hay sao?"
Có thể nhúc nhích không thể hoạt động, nhân tộc vì tránh thiên lôi lần nữa tụ chung một nhóm. Có Hoàng Phủ Nghị dẫn đầu, mọi người liền ra chủ ý. Lam Đồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện lôi này đến có chút kỳ quái.
Lạc Đế bên cạnh hoảng sợ nói, "không đúng, là nhân tộc này, nàng hấp dẫn lôi đến đây."
Nói xong, Lạc Đế vung mái tóc dài đánh về phía Nghệ Nhàn, Lam Đồng tay khẽ động, cái rìu vung ra, liền chém đứt bảy tám phân tóc của đối phương.
"Lam!"
"Còn dám đụng đến Nghệ Nhàn, lần sau coi chừng cái đầu của ngươi."
Lạc Đế tức giận dậm chân, "ngươi, ngươi cứ ở đó chờ cùng bị lôi đánh với nàng đi!"
Lam Đồng mặt không đổi sắc nhìn mấy đạo lôi xoay quanh trên đỉnh đầu các nàng, cảm nhận được hai cổ linh lực tả hữu trên người nàng bất động, không đúng, hẳn là tả hữu sau lưng Nghệ Nhàn.
Tay trái lôi linh, tay phải quang linh, hai cổ linh lực khác nhau lại rất sinh động, chen lấn chui vào trong cơ thể Nghệ Nhàn, khiến tiểu mã bị ép qua một bên, không biết có phải do Nghệ Nhàn bày kế hay không, nó hướng về phía đầu Lam Đồng lấy quang linh, rất nhanh lại phóng ra một cái lồng năng lượng.
Mắt Lam Đồng cũng bị tiểu mã làm cho lóa, nàng hơi chớp mắt, nhìn nhân tộc đối diện đều là mấy cái bóng mờ, cảm giác này khiến lông mao nàng dựng đứng tựa như bị vứt bỏ bên ngoài lồng năng lượng.
Đạo thiên lôi thứ nhất bổ xuống người Nghệ Nhàn, khiến bãi đất gần vũng nước cạn văng tung tóe, nước cùng cát bay tứ tung. Đám người kia sợ bị lôi đánh ôm đầu chạy tán loạn, suýt thì rối loạn cước bộ, cũng may có Hoàng Phủ Nghị ra chủ kiến, lúc này mới không xuất hiện bi kịch.
Đạo thiên lôi thứ hai bổ xuống đầu Nghệ Nhàn, cây đại thụ trong rừng cũng bị chẻ thành hai khúc. Niệm Vân Âm đang ép cung cũng phải dừng lại vì, bởi vì....
Tạ Vũ hét chói tai, "ah ah, chân của ta, chân của ta, Tạ Huyền ngươi còn đứng đó làm gì? còn không mau lấy cái cây chết tiệt này ra cho ta?"
Niệm Vân Âm né nhanh, chỉ bị cành cây cào trúng bị thương mu bàn tay, Tạ Vũ thì liên tiếp gặp vận rủi, hai cái đùi bị phế, chỉ có thể trơ mắt nhìn khúc cây to đập xuống chân mình, đè lên cái chân bị Niệm Vân Âm đâm ba nhát, cành cây còn đâm sâu vào vết thương.
Nhìn thấy đạo lôi thứ ba bổ xuống, lôi quang trên đỉnh đầu không ngừng hiện lên, cảm giác như muốn đem nó đánh cho chết. Niệm Vân Âm lúc này quyết đoán lôi Tạ Vũ đến điểm tập hợp, Tạ Vũ quỷ khóc sói tru một đường kêu la thảm thiết, máu cũng chảy một đường, ở đây không ai dám tiến đến hỏi han, có thể thấy được quỷ xui xẻo này đường nhân duyên cũng vô cùng kém.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn đạo lôi thứ ba từ chân trời bổ xuống, so với đạo thứ nhất và đạo thứ hai, đạo thứ ba này đơn giản là kết quả của cả hai gộp lại."
Phù Man kinh ngạc nhìn bầu trời, "cái này, không đúng lắm."
Niệm Vân Âm vội vàng không kịp lôi Tạ Vũ về phía sau, "lần trước ngươi thăng cấp thiên loi có như vậy không? Nghệ Nhàn còn chưa đến địa cấp, mau lên, cho bọn họ rời đi."
Tạ Vũ bị kéo lê đi, tiếng hét chói tai thảm thiết, "nữ nhân điên này, ta không vào rừng, ta không vào."
Niệm Vân Âm giơ tay đánh xuống, chuôi đao đánh vào huyệt thái dương của Tạ Vũ, âm thanh kháng nghị của Tạ Vũ dừng lại, liền nằm yên trên mặt đất, Niệm Vân Âm kéo đi giống hệt kéo heo chết, "chỗ này nguy hiểm, các vị không bằng vào rừng tránh một chút."
Hoàng Phủ Nghị bật cười một tiếng, "nếu cánh rừng này an toàn, vừa rồi Niệm sư muội cũng không phải chạy ra khỏi cánh rừng này."
Niệm Vân Âm cũng lười cãi lại hắn, nhưng Lam Đồng nhìn Niệm Vân Âm hồi lâu, sau đó căn dặn các thú nhân đi cùng nhau vào trong rừng, nàng một mình ở lại trông chừng Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn cũng sắp chết đến nơi, bị lôi đánh thân thể như bị nát thành nhiều mảnh, lôi linh bá đạo vẫn còn dũng mãnh chạy vào trong cơ thể, viên lôi linh cầu thứ sáu cũng nhanh chóng phân hóa no đủ, cảm giác thăng cấp lại lần nữa kéo đến.
Thăng hai cấp một lần, cũng may trước đó có kinh nghiệm. Nghệ Nhàn ổn định lại tâm thần liều mạng áp chế, nhưng không thể không chú ý đến viên quang linh cầu thứ chín, so với lôi linh điên cuồng thì quang linh đi vào cơ thể lại tương đối ôn thuận, hơn nữa viên quang linh thứ chín vẫn chưa no đủ hoàn toàn. Nếu nàng cố gắng thăng cấp, thì sẽ không chịu nổi tư vị sống không bằng chết kia lần nữa.
Ở tại chỗ nguy hiểm này, linh lực mất thăng bằng quả thực vô cùng tệ hại.
Nghệ Nhàn một lòng áp chế, nhưng khi đạo lôi thứ tư cùng thứ năm bổ xuống, đem lôi linh chuyển hóa cho chính mình dùng, nàng lại liều mạng áp chế viên lôi linh cầu thứ sáu xuống, còn phải phân hóa thêm viên lôi linh cầu thứ bảy. Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng xương cốt của mình lại lần nữa gãy lìa đau đớn, nhưng chờ hồi lâu, Quang linh chậm rì rì hấp thụ vào trong cơ thể đột nhiên thay đổi, không có -tạo phản'.
Nghệ Nhàn lo lắng, trơ mắt nhìn viên lôi linh cầu thứ bảy điên cuồng hấp thụ lôi linh bên ngoài, từng bước lớn mạnh, nhìn tư thế nó không ngừng nghỉ, Nghệ Nhàn hít một hơi khí lạnh.
Thiên lôi lại lần nữa phủ xuống.
"Đệch, đạo thiên lôi thứ mấy rồi?"
"Đạo thứ bảy hay thứ tám rồi, đếm không hết, nàng như vậy là thăng cấp liên tục sao?"
Không biết đã có bao nhiêu đạo thiên lôi rơi xuống, thỉnh thoảng còn có vài đạo lôi thừa đang bổ ở phía khác, gần Nghệ Nhàn là xui xẻo nhất, đến cả Lam Đồng cũng bị ăn một đạo lôi, suýt chút thì bị giật nằm lăn xuống đất. Chờ đạo lôi thứ hai bổ xuống, Lam Đồng liền năng Hộ Thiên Thuẫn lên cản lại. Những người còn lại không may mắn như nàng, bị lôi đánh tại chỗ thổ huyết chết, cũng có người bị lôi đánh hôn mê...
Hoàng Phủ Nghị nhìn rừng lôi chằng chịt tựa như mưa đêm, cảm thấy không ổn liền a một tiếng lớn, "đừng trốn ở đây nữa, chạy mau."
Chạy?!
Có thể chạy đi đâu được?
Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía cánh rừng Niệm Vân Âm chạy vào.
Niệm Vân Âm còn đang tranh chấp với Tạ Huyền, một tay túm Tạ Vũ, một tay đếm ngón tay của đối phương chơi, "ngươi hảo hảo nghĩ cho kỹ, năm đó ngươi ở Thanh Linh bí cảnh đào linh căn của người khác là vì cái gì? nghĩ cho rõ trả lời ta, nếu không... --"
Niệm Vân Âm nhìn Tạ Huyền cười một cái, ngón tay dùng lực, liền nghe được âm thanh răng rắc vang lên, Tạ Vũ kêu thảm một tiếng, từ trong hôn mê vì đau nhức mà tỉnh lại.
Tạ Vũ cảm giác đầu ngón tay giữa của mình đau lợi hại, cúi đầu nhìn thấy liền nổi giận, "nữ nhân này ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Niệm Vân Âm đổi qua ngón tay khác của hắn, hơi dùng lực một chút, Tạ Vũ liền gào khóc kêu, "nếu ngươi không trả lời, ta sẽ cắt một ngón tay của hắn sau một nén nhang, coi xem trong chúng ta ai mất trước a."
Tạ Vũ tê da đầu, "Tạ Huyền, cmn ngươi không mau trả lời nàng!"
Tạ Huyền,"ta không biết."
Tạ Vũ sợ ngây người, sau đó trợn mắt nhìn, "tên hèn hạ ngươi, ngươi muốn hại chết ta --"
Niệm Vân Âm đang định cắt ngón tay Tạ Vũ để đe dọa, lại không ngờ nghe thấy tiếng nổ lớn, nhân tộc bị hất văng từ phía đằng xa, sau đó liền có một cái hắc long bay lên trời, lôi linh rậm rạp từ phía chân trời không ngừng đánh xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.