Lữ Thái cùng Ninh Duyệt không tin tà, liền triệu hóa thêm hỏa linh huyễn thú. Huyễn thú của Lữ Thái là một con chim lửa, chỉ lớn bằng bàn tay, hẳn là ấu tể. Huyễn thú của Ninh Duyệt là một manh vật khác với hắn là một con vịt mỏ dẹp, lửa phun ra từ miệng nó đặc biệt cao, bọn họ cùng đánh đúng chỗ, công phu không phụ lòng người, ngược lại rất nhanh đốt cháy một nhánh dây leo, vẻ mặt Lữ Thái hưng phấn nói, "được!"
Nghệ Nhàn thấy hai người ngưng tụ hỏa diễm đốt được một đoạn dây leo nhỏ, hỏa diễm bất ôn bất hỏa, phạm vi đốt cũng càng ngắn, dây leo bị hỏa diễm đốt chỉ bong một lớp da, rồi bong ra từng chút mộc tâm.
Niệm Vân Âm nhìn hồi lâu lắc đầu, "căn bản vô dụng."
Mọi người vui bất quá ba giây, hỏa diễm đốt lên như lời Niệm Vân Âm nói, cuối cùng một chút cũng không còn gì. Hai người lại thử, cho dù thêm bao nhiêu hỏa linh, cũng không thể đốt cây này được, "những thứ cây này rốt cuộc là gì, ta chưa bao giờ gặp được cây lại không sợ hỏa linh."
Dư Hồng cười nhạt, "không phải là không sợ, mà là không sợ chút hỏa linh nhỏ nhoi của các ngươi, để ta."
Dư Hồng ngưng tụ phong nhận phóng đi, dây leo cuộn chặt bị chém đứt, Dư Hồng thấy vậy càng đắc ý, "nhìn đi, không phải là đang ngoan ngoãn nhường đường rồi sao?"
Hắn vừa dứt lời, dây leo đứt lại thắt thêm vài cái, vừa nhanh vừa ác đánh về phía các nàng.
"Cẩn thận."
"Dư Hồng rốt cuộc ngươi làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151338/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.