Đệch! phụ nhân này là người Tạ gia a!
Trong lòng Nghệ Nhàn đã sớm lo lắng đến, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện nhiều, hơi chớp mắt, "cái gì? ngươi nói gì ta nghe không rõ? tỷ đấu kết thúc rồi, ngươi đừng có ở lì chỗ này quấy rầy ta nữa."
Huyên di phát hiện vị trước mắt này thực sự không nhớ rõ các nàng, cho dù biểu tình hay là hành động đều xác nhận suy đoán của nàng, "tiểu thư đừng nóng, ta là người nuôi tiểu thư lớn lên, ngươi có thể gọi ta là Huyên di. Chuyện tiếp theo ta muốn nói sẽ rất quan trọng, tiểu thư phải xem lão thân có thực sự gây chuyện hay là không, sau lưng tiểu thư phía dưới bên trái có phải có một vết màu đen, hình trăng lưỡi liềm."
Không nói thì thôi, đúng là trên người nguyên thân có một cái vết như vậy.
Trước kia, Nghệ Nhàn bị thương cũng không để ý, nên nghĩ cái vết đó là sẹo. Nhưng mà qua nhiều lần vết thương trên người lành lại, nhưng chỉ có mỗi vết bớt kia là như cũ, giờ mới biết là quạ đen.
Nhưng người biết được vết bớt trên người nguyên thân có thể nói là rất thân thiết. Nghệ Nhàn đoán đến cả Tạ Vũ hay Tạ Anh cũng không nghĩ đến chuyện này.
Tâm tư Nghệ Nhàn hơi đổi, vẻ mặt liền cảnh giác, "ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Huyên di vội trấn an, "tiểu thư đừng sợ, lão thân là người Tạ gia, tiểu thư là tam tiểu thư ở Tạ gia, ba năm trước bị kẻ xấu bắt đi, từ đó về sau chúng ta vẫn đi tìm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151330/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.