Đoan Mộc Nhã vui vẻ ôm một bộ y phục đi vào, nhìn cả đình viện là một đống phế tích, còn Nghệ Nhàn đang đưa lưng về phía nàng, nàng có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi, "có chuyện gì vậy, là ai đem nhà của biến thành như vậy?"
Hai tay Nghệ Nhàn còn đang run rẩy, lôi linh vẫn còn chạy quanh lòng bàn tay nàng, giống như con rắn màu trắng đang lượn lờ, "Tiểu Nhã, ta không khống chế được tay của mình."
Vẻ mặt Đoan Mộc Nhã nghi ngờ, chỉ thấy đường lôi linh kia như xà phóng đến chỗ nàng, nàng oa oa kêu to, thân thể liền cảm nhận được lời Nghệ Nhàn vừa nói 'không khống chế được' hàm nghĩa sâu xa thế nào, "sao vậy, sao vậy, rốt cuộc chuyện này như thế nào a?"
Nghệ Nhàn nhìn thấy lôi linh hướng về phía Đoan Mộc Nhã ngoài cửa đánh tới, vội dùng cánh tay còn lại áp chế, nào ngờ, hai tay giao nhau, lôi linh thả ra còn lớn hơn khi nãy, "Tiểu Nhã chạy mau."
Ngay lúc mấu chốt, Đoan Mộc Nhã liền dũ y phục trong tay ra che mặt mình,khi lôi linh đánh vào y phục trong tay nàng, ngân quang lóe lên một cái, rồi tiêu tán như kỳ tích.
Đoan Mộc Nhã không nghe thấy âm thanh gì, trộm nhìn một chút, thở dài nói, "không hổ là da Cốt Thứ thú, công kích như vậy mà cũng có thể ngăn cản được, thật lợi hại."
Nghệ Nhàn mới thở phào một cái, nào ngờ lôi linh trong tay bắt đầu nổi dậy, nàng vội xoay người, "chạy mau, ta không khống chế được, Tiểu Nhã ngươi giúp ta đi gọi Niệm Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151314/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.