"Dừng lại, đừng cắn, tên tể tử này mau nhả ra."
"Kéo bọn họ ra."
Thạch Giai nhìn thấy Tiểu Hồ Thanh bị ấu tể sư thú đè cắn, tâm đau muốn chết, vội vàng nhờ những người khác hỗ trợ, lúc này mới đem hai ấu tể đánh nhau kéo ra.
Dáng người ấu tể sư thú áp thấp người nhìn Tiểu Hồ Thanh gầm gừ, Tiểu Hồ Thanh cũng không nhịn, nghiêng mình lấy tư thế ra công kích, nếu không có Du Vũ cùng Thạch Giai một bên cản lại, sợ là sẽ thấy máu rồi.
Các thú nhân nghe tiếng mà đến, nhìn mỗi nhân tộc che chở ấu tể của mình còn có Hồ Mị Tử ngồi đó khóc đến lê hoa đái vũ, cùng Nghệ Nhàn đứng giữ ba làn mắt, Nghệ Nhàn thậm chí đến vị trí của mình cũng chưa từng chuyển dời, đang nhẹ nhàng vuốt ve tiểu gia hỏa như có như không tức giận đến run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Là nàng!"
Hồ Mị Tử khóc lóc với một tráng hán, bộ dạng chim nhỏ nép người, ngón trỏ chỉ về hướng Nghệ Nhàn, ác nhân cáo trạng nói, "không biết nàng lấy gì đánh ta, đau quá, ta bị thương, hu hu."
Nghệ Nhàn không quan tâm liếc 'chỗ đau' Hồ Mị Tử nói, mu bàn tay xanh tím, đại khái chắc do da thịt Hồ Mị Tử trắng thôi a, máu ứ cũng có thể nhìn thấy, xem ra hạ thủ có chút 'nặng."
Vốn cổ thân thể này đã bị trọng thương hai lần, suýt thì chết luôn nàng có lòng rèn luyện thể lực, thì cũng chỉ có thể tiến hành theo chất lượng, phải thay đổi kiếp trước, Hồ Mị Tử này nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151280/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.