"Ngư vương? ừ?"
Nghệ Nhàn bị thân ảnh cao lớn của Lam Đồng ép đến góc nhà, nhìn khóe miệng biểu tình nàng cười như không cười cả người ớn lạnh, bánh trôi liền ép méo, tiểu bất điểm lại kêu a a to với Lam Đồng.
Lam Đồng bị tiểu gia hỏa bò dưới chân có chút không kiên nhẫn, bắt bánh trôi dùng sức vỗ một cái rồi đá bay.
Bánh trôi bị sút khỏi phòng, tiểu gia hỏa đuổi theo bánh trôi, căn bản không chú ý đến ánh mắt Nghệ Nhàn cầu cứu, nói chung thì có tiểu gia hỏa ở đây bầu khí vẫn tốt hơn nhiều.
Nghệ Nhàn mạnh miệng, "phải.... ngư vương a."
Ánh mắt Lam Đồng nguy hiểm khiến nàng chột dạ chuyển động trên mặt nàng một vòng, chóp mũi giật giật, hướng đến cổ nàng ngửi, sau đó hướng đến cắn lên một cái.
Đau quá!
Nghệ Nhàn không chút khách khí vung tay, nhưng lực không đủ bị Lam Đồng dùng sức túm chặt, cổ tay như muốn gãy, nàng tức giận la lên, "ngươi TM (con mợ nó) là chó a."
Ánh mắt Lam Đồng mị mị nhìn từ trên xuống rồi qua lại vài cái, liền hung tợn uy hiếp, "dám trốn nữa, ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi."
Trốn?
Cái đệch mợ!
Nghệ Nhàn cảm giác mình bị oan, so với Đậu Nga còn oan hơn. Tuy nàng muốn phải rời khỏi chỗ quỷ quái này, nhưng chủ động cùng bị động khác nhau rất nhiều, dưới tình huống đang bị thương trừ phi nàng bị ngốc, nếu không sao có thể dám khiêu chiến sự nguy hiểm trong rừng Khoa Mạc. Huống chi, sau đêm khiêu chiến đó, Nghệ Nhàn càng phát hiện hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-manh-nhat/1151273/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.