Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, sắc cam nhạt xuyên thấu qua pha lê, rọi xuống trên sàn nhà, cũng chiếu lên trên người của thiếu nữ và Hỏa Nha Cẩu.
Hết thảy đều thật yên tĩnh và tốt đẹp…
“Em coi lại em đi, không cẩn thận gì cả, giờ thì hay rồi, cả hai chúng ta đều bị phạt đứng ở đây.” Kiều Tang đứng dựa vào tường, giơ hai tay với tư thế đầu hàng.
Hỏa Nha Cẩu cũng đứng sát bên tường với tư thế y hệt.
“Gâu, gâu gâu.”
Ngự Thú Sư nhà mình dễ thay đổi quá, rõ ràng vừa nãy còn nói chỉ cần nó không sao là được.
“Cả hai đều im lặng hết đi!” Mẹ cô quát xong thì quay đầu đau lòng mà dọn dẹp những mảnh gốm sứ men xanh bị vỡ dưới sàn.
“Mẹ, để con phụ cho.” Kiều Tang thử thể hiện một mặt ngoan ngoãn của bản thân.
Mẹ cô đáp lại một cách phũ phàng: “Đứng im không được nhúc nhích.”
Kiều Tang thở dài, tình huống này thì sao mà nói chuyện cô đã không đến trường một thời gian rồi…
Xem ra hôm nay không hợp để nói ra chân tướng…
Chủ nhiệm lớp chắc không gọi lúc này đâu nhỉ…
Mẹ cô cẩn thận từng li từng tí mà thu dọn mảnh vỡ, thấy chỗ ký tên cũng vỡ ra thành ba mảnh, mắt ửng đỏ lên .
Kiều Tang không nỡ nhìn bà như thế: “Mẹ, không phải chỉ là một cái chữ ký thôi à? Sau này khi nào con gặp được Vương Điển Áo thì sẽ giúp mẹ xin lại một chữ ký khác.”
Cô nhớ ngự thú sư mà mẹ hâm mộ tên là Vương Điển Áo, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-su-bat-dau-tu-0-diem/3830618/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.