Khi Âu Dương Tĩnhtỉnh lại đã là ba ngày sau. Lúc nàng tỉnh nhìn trên đỉnh đầu một mảnhtrắng toát thì trong đầu vẫn trống rỗng. Đây là đâu? Bọn họ không phảilà bị ném tới bãi tha ma sao? Không lẽ nàng lại xuyên không?
Trong lúc nàng còn đang đoán lung tung thì cửa phòng bị đẩy ra. Một cô gáimặc áo màu bạc bưng chậu nước đi đến. Nàng ta đem chậu đặt lên bàn, bước tới bên giường, kết quả là cả nàng ta và Âu Dương Tĩnh đều mở to haimắt.
Cô gái đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trong ánh mắt thoáng hiện vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. Chỉ chỉ về chỗ nàng khoa tay múa chân y y a a đứng lên:
"Ư ư ư ——" ngươi đã tỉnh.
Âu Dương Tĩnh sửng sốt, bất ngờ chưa kịp phản ứng. Đây là một cô gái câm. Chẳng lẽ nàng được người ta cứu sao?
"Là ngươi đã cứu ta ư?" Âu Dương Tĩnh từ trên giường ngồi dậy, nhìn mìnhvẫn là thân thể nhỏ bé kia mới biết mình không phải lại xuyên không.
"Ưm ưm ——" cô gái câm lắc lắc đầu, nhìn Âu Dương Tĩnh vẻ mặt mê mang. Nàngta nhìn xung quanh thật nhanh, sau đó xoay người sang bên cạnh ngăn tủcầm lấy giấy bút, ở trên bàn quét quét viết mấy chữ, rồi đưa cho ÂuDương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh nhận lấy giấy đọc, không ngờ là chữphồn thể. Có điều cũng may mình trước kia thường cùng với một người quen bên Đài Loan hợp tác, cũng biết ít chữ phồn thể. Thông qua chữ cô gáicâm viết, nàng đại khái hiểu đôi chút. Mình là được chủ nhân của cô gáicâm này cứu.
"Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53876/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.