Năm ngày sau, tình huống trong tẩm cung của Hoàng đế Quân Quốc vô cùng náo nhiệt.
"Phụ hoàng -" Âu Dương Tĩnh ngồi ở mép giường, nhìn Mộc Khiêm Niên đi tới.
"Tĩnh nhi, con, con thật đã không sao?" Hoàng đế vừa nghe nói Âu Dương Tĩnhkhông có việc gì đã vội vàng chạy tới, bây giờ thấy nàng cười khanhkhách ngồi ở chỗ đó, kích động đến không đi được.
"Vâng." ÂuDương Tĩnh khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Vân Hạo Trần bêncạnh. "May mà y thuật Trần đại phu cao minh, con mới có thể khỏe đượcnhanh như vậy."
"Công chúa quá khen, thảo dân chỉ dựa vào bổn phận thầy thuốc thôi." Vân Hạo Trần cũng làm bộ chắp tay, khiêm tốn nói.
Âu Dương Tĩnh ở trong lòng cười trộm, Vân Hạo Trần này bản lĩnh diễn trò cũng không thấp chút nào.
"Trần đại phu quá khiêm tốn rồi, trẫm sẽ căn cứ vào cam kết trên bảng thôngcáo. Ngươi nói đi, ngươi muốn chức quan gì?" Hoàng đế đối với một đạiphu giang hồ xem không ra hình dáng gì trái lại có vài phần kính trọng.
“Đa tạ hoàng thượng, nhưng cứu sống người là trách nhiệm của đại phu. Thảodân không dám mong phong thưởng gì, nếu hoàng thượng thật muốn cảm tạ.Thảo dân ngược lại có một đề nghị." Vân Hạo Trần nói.
"Nói đi?" Hoàng đế nhìn hắn, đoán xem hắn có thể đưa ra loại đề nghị gì.
"Thảo dân hi vọng hoàng thượng có thể xây một trường học để những đứa trẻbình thường cũng có thể đến trường, còn có một nhà thuốc từ thiện để cứu chữa những người vì cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961682/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.