Lời bà đỡ vừa nóixong, tẩm cung Hoàng đế hoàn toàn yên tĩnh. Ánh trăng từ ngoài cửa sổchiếu nghiêng vào, kèm theo gió lạnh, yên tĩnh lạnh lẽo, làm tăng thêmmấy phần mùi vị thê lương.
Âu Dương Tĩnh là xuyên qua mà đến,thân thể vốn là vay mượn. Mà căn bản Âu Dương Tĩnh từ khi ra đời cũngmất mẹ. Cho nên cũng không có ký ức về Linh phi, đương nhiên Âu DươngTĩnh cũng không cảm giác được thương tâm.
Chỉ có hoàng đế, vẻ mặt thống khổ, lập tức già đi mấy chục tuổi giống như gần đất xa trời. Thân thể lảo đảo một cái ngã ngồi xuống bên cạnh long sàng, lắc đầu, thươngtâm lẩm bẩm:
"Linh Nhi, Linh Nhi, nàng thật sự cứ đi như vậy sao? Trẫm không tin, không tin......"
Bà đỡ bây giờ đã hiểu rõ, người mà tỷ tỷ tiểu phu nhân yêu mến là Hoàng đế Quân Quốc này. Nghĩ đến số phận của hai chị em, bà cũng không nhịn được lắc đầu thổn thức, quả nhiên hồng nhan bạc mệnh. Bà lại đem ánh mắtnhìn tới trên người Âu Dương Tĩnh nằm nơi đó, nhíu mắt lại, xem tuổitác, chẳng lẽ vị cô nương này chính là đứa trẻ năm đó tỷ tỷ tiểu phunhân hạ sinh sao?
"Bà lui xuống trước đi." Hoàng đế thương tâm quá khứ, khoát tay bảo người tới mang bà đỡ ra ngoài.
"Dân phụ cáo lui." Bà đỡ thi lễ, sau đó cùng thái giám rời đi.
Sau khi Hoàng đế cho mọi người lui xuống, cả căn phòng chỉ còn lại hai người ông và Âu Dương Tĩnh.
Hoàng đế ngồi cạnh long sàng, đầu quay lại nhìn Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961669/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.