Chương trước
Chương sau
Lời bà đỡ vừa nóixong, tẩm cung Hoàng đế hoàn toàn yên tĩnh. Ánh trăng từ ngoài cửa sổchiếu nghiêng vào, kèm theo gió lạnh, yên tĩnh lạnh lẽo, làm tăng thêmmấy phần mùi vị thê lương.

Âu Dương Tĩnh là xuyên qua mà đến,thân thể vốn là vay mượn. Mà căn bản Âu Dương Tĩnh từ khi ra đời cũngmất mẹ. Cho nên cũng không có ký ức về Linh phi, đương nhiên Âu DươngTĩnh cũng không cảm giác được thương tâm.

Chỉ có hoàng đế, vẻ mặt thống khổ, lập tức già đi mấy chục tuổi giống như gần đất xa trời. Thân thể lảo đảo một cái ngã ngồi xuống bên cạnh long sàng, lắc đầu, thươngtâm lẩm bẩm:

"Linh Nhi, Linh Nhi, nàng thật sự cứ đi như vậy sao? Trẫm không tin, không tin......"

Bà đỡ bây giờ đã hiểu rõ, người mà tỷ tỷ tiểu phu nhân yêu mến là Hoàng đế Quân Quốc này. Nghĩ đến số phận của hai chị em, bà cũng không nhịn được lắc đầu thổn thức, quả nhiên hồng nhan bạc mệnh. Bà lại đem ánh mắtnhìn tới trên người Âu Dương Tĩnh nằm nơi đó, nhíu mắt lại, xem tuổitác, chẳng lẽ vị cô nương này chính là đứa trẻ năm đó tỷ tỷ tiểu phunhân hạ sinh sao?

"Bà lui xuống trước đi." Hoàng đế thương tâm quá khứ, khoát tay bảo người tới mang bà đỡ ra ngoài.

"Dân phụ cáo lui." Bà đỡ thi lễ, sau đó cùng thái giám rời đi.

Sau khi Hoàng đế cho mọi người lui xuống, cả căn phòng chỉ còn lại hai người ông và Âu Dương Tĩnh.

Hoàng đế ngồi cạnh long sàng, đầu quay lại nhìn Âu Dương Tĩnh. Mặc dù mất đinữ tử yêu nhất, nhưng kết tinh của bọn họ vẫn còn tồn tại. Cho nên ngoài bi thương, vẫn còn có chút vui mừng cùng kích động.

Âu DươngTĩnh hơi nhíu mày, coi như mình là con gái của Hoàng đế và Linh phi.Nhưng mà linh hồn không phải, hơn nữa nàng cũng không có thói quen bịngười nhìn chằm chằm như vậy, lại càng không có thói quen kiểu thân tình đến muộn. Nhưng nàng cũng không mở miệng, bây giờ sức lực của nàng chưa trở lại, còn cần Hoàng đế che chở, hơn nữa có một thân phận công chúathật ra thì cũng không tồi, ít nhất nàng và bạn tốt Ly La đối với xuyênqua đều là công chúa rồi. Huống chi không có tư cách sao có thể hoànhhành, cho nên nàng yên lặng theo dõi biến hóa.

Hoàng đế nhìn congái không nói một câu cũng có chút khẩn trương, lúc trước ông chỉ biếtmình có con gái, lại quên Âu Dương Tĩnh có thể tiếp nhận hay không đây?Dù sao nàng làm con gái của Âu Dương Ngự đã vài chục năm nay, đột nhiêncó người đến nói cho nàng biết, thật ra thì nàng không phải Âu DươngTĩnh, mà là người khác. Nghĩ tới đây, môi ông khẽ chuyển động, sau đórất cẩn thận mở miệng:

"Tĩnh nhi, vừa rồi con nghe hiểu hết lời của bà đỡ không?" Ông muốn thử dò xét phản ứng của con gái một chút.

Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ Hoàng đế chờ đợi, lại nhớ đếnlần đầu tiên ông nhìn thấy diện mạo của nàng. Xem ra ông thật sự vô cùng yêu mến Linh phi, căn bản cũng chính là Mẫu thân của nàng. Có điều thân là Hoàng đế lại không đủ khả năng bảo vệ người mình yêu, thật sự làmcho người ta xem thường, nếu đổi là nàng..., nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm hại đến người nàng quan tâm. Giống như MộcNguyệt Ly, dám tính kế với phụ thân và Duyệt tỷ, hại nàng thiếu chút nữa không thấy được em trai trong bụng Duyệt tỷ. Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, hắn quan tâm ngôi vị thái tử đúng không, hừ, nàng càng muốn cướp đi ngôi vị thái tử của hắn......

"Vậy con nghĩthế nào?" Hoàng đế cẩn thận hỏi lại, hoàn toàn không biết giờ phút nàytrong lòng con gái đang suy nghĩ đến báo thù, hơn nữa đối tượng còn làđại ca cùng cha khác mẹ với nàng.

"Người là phụ hoàng của con." Âu Dương Tĩnh không có dài dòng dây dưa, nàng gật đầu một cái.

"Tĩnh nhi ——" Âu Dương Tĩnh bình tĩnh nói một câu, lại làm cho Hoàng đế thiếu chút nữa kích động đến rơi lệ. Mặc dù nước mắt không chảy ra, nhưngcũng đã lấp lánh lên. Qua thật lâu mà ông vẫn còn xúc động đến nỗi không thể kiềm chế. Lắp bắp hỏi, "Con, con đồng ý gọi ta là phụ hoàng sao?"Ông không phải đang nằm mơ chứ.

Mắt Âu Dương Tĩnh muốn trợntrắng, không phải là đã hiểu sao? Sao còn nghi ngờ hỏi lại? Có thể nói,gọi ông ấy một tiếng phụ hoàng, coi như là thay thế cơ thể này nhận tổquy tông đi, hơn nữa nàng lại càng có thể cùng Âu Dương An quang minhchính đại ở bên cạnh nhau.

"Phụ hoàng, phụ hoàng ——" nàng dằn lại tính chất gọi to hai tiếng.

Hoàng đế tin là ông không phải đang nằm mơ, không kiềm được thiếu chút nữa đã xông lên ôm lấy Âu Dương Tĩnh. Chẳng qua cũng may là Âu Dương Tĩnh đang nằm, né tránh được cái ôm tràn ngập tình thương của ông.

"Tĩnhnhi, ngày mai ta sẽ công bố với thiên hạ. Con là con gái của trẫm, làcông chúa của trẫm." Hoàng đế hiện giờ sục sôi chan chứa tình thương của người cha, hận không thể mang những gì tốt nhất dâng tặng đến trướcmặt Âu Dương Tĩnh, cũng hận không thể cho mọi người trong thiên hạ biết, tìm được con gái tâm tình ông vui sướng thế nào.

Âu Dương Tĩnhkhông sao cả, dù sao ông ấy cũng đã phát ra cáo thị yêu cầu danh y trong thiên hạ rồi, đoán chừng khoảng sáng mai thôi, hơn phân nửa Quân Quốcđều biết nàng là công chúa. Có lẽ giờ Ca cũng đã đến, nàng phải chongười đưa tin tức đến bọn họ mới được.

"Phụ hoàng." Âu Dương Tĩnh nhìn hoàng đế, mặc dù vì loại dược kia, nàng đã không muốn mở miệng.Nhưng vẫn không thể không nói, "Con còn một nhóm bạn ở trong thành, hơnnữa Ca cũng đến. Chẳng qua bọn họ không biết con đã hồi cung, vì khôngmuốn bọn họ lo lắng, hi vọng phụ hoàng có thể phái người đi thông báocho bọn họ."

"Được, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ phái người đi đưatin." Hoàng đế gật đầu một cái, nhưng Âu Dương Tĩnh nhắc tới Âu DươngAn, ông lại nghĩ tới một chuyện. "Tĩnh nhi, con là công chúa Quân Quốcta. Dĩ nhiên sau này không cần trở về Lan Quốc nữa, ta nghĩ nên cùng ÂuDương tướng quân nói chuyện một chút." Người ta giúp ông nuôi con gáivài chục năm, ông đúng là phải cảm ơn rồi. Hơn nữa nếu để cho Âu DươngNgự biết Tĩnh nhi không phải con gái của hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ đaulòng.

"Vâng." Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, "Phụ thân và Duyệttỷ đối với con rất tốt." Dĩ nhiên, chuyện lúc trước cũng không cần nóira. Dù sao thì mẹ con tướng quân phu nhân cũng đã đi đầu thai làm lại từ đầu rồi.

"Tốt, ngày mai trẫm sẽ làm chuyện này." Hoàng đế gậtđầu một cái, nhìn dung mạo con gái và Linh phi giống nhau, tâm tình lạitrầm xuống, thở dài nói, "Ta nên làm một chuyện, chính là đi đón mẫuthân con trở về." Bất tri bất giác, ông đã không còn lấy trẫm để xưnghô, càng thêm nhớ đến Linh phi. Mặc dù người đã hương tiêu ngọc vẫn,nhưng ông vẫn muốn tìm tro cốt của nàng đem trở về, an táng vào lăng mộhoàng gia.

Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, đây là đương nhiên.nàng đang muốn nói với Hoàng đế cần nghỉ ngơi. Lại nghe được thái giámbên ngoài kéo cao giọng:

"Hoàng hậu nương nương giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm ——"

Âu Dương Tĩnh đang mỏi mệt lập tức biến mất, hừ hừ, hai mẹ con này ngượclại ngồi không yên, nhanh như vậy đã tới cửa. Mộc Nguyệt Ly hình như đãquên Hoàng đế đang trừng phạt hắn úp mặt vào tường sám hối rồi. Nàng vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy mặt Hoàng đế nổi lên âm trầm. Xem ra, nàngkhông cần lo lắng. Nghĩ tới, lập tức khép hờ hai mắt giả ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.