Đang lúc quản gia hết đường xoay sở, thì được tin Âu Dương Tĩnh ba thầy tròbọn họ trở về. Dọc theo đường đi, bọn họ xuýt nữa khiến cho phu xe đemlưng ngựa quất cho sưng lên, bay như gió trở về.
"Công tử, tiểuthư, lão nô đáng chết. Không chăm sóc tốt cho Phu Nhân." Quản gia saukhi thấy anh em Âu Dương An, lập tức tiến lên một bước, quỳ gối trướcmặt anh em bọn họ.
Mà những tỳ nữ, gia đinh kia tất cả tất nhiên cũng quỳ xuống, nói bọn họ sợ hãi Tướng Quân Âu Dương Ngự, nhưng thậtsự thì bọn họ sợ Tiểu Chủ nhân trước mặt hơn. Sự giận dữ của đôi anh emnày có thể so với Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần chủ nhân trước kia cànglàm cho người ta sợ hãi. Mặc dù bọn họ không đánh mắng tôi tớ, nhưng chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta rất kích động, như có loại ý nghĩmuốn tìm đường chết.
Lâm Phu Nhân cũng tràn đầy áy náy đứng yênmột chỗ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người không ai dám nói lời nào.Mặc cho áp suất trong phòng xuống thấp như nước chảy không ngừng.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Tĩnh mở miệng trước tiên,trên mặt không lộ vẻ gì, lại có thể càng khiến cho khuôn mặt vô cùng tức giận, làm trái tim mọi người tự cảm thấy phát run.
"Chuyện lànhư vầy......" Quản gia vội vàng đem chuyện đầu đuôi gốc ngọn nóixong, sau đó lại yên lặng, không dám thở mạnh, tiếp tục quỳ, chờ đợi chủ nhân xử phạt.
Ba thầy trò Đoạn Vô Nhai nhìn nhau, xem ra đốiphương đã sớm có chuẩn bị. Chỉ sợ lúc này, Tô Ngâm Duyệt không biết bịngười ta mang tới đâu rồi? Trong lúc nhất thời, ba người cũng có chútnặng nề. Bởi vì Tô Ngâm Duyệt tuy cũng có cùng Đoạn Vô Nhai tập một chút võ công, nhưng cũng vì trời phú tư chất tự nhiên, võ công của nàng ấycũng chỉ có thể đối phó một hai tên cướp nhỏ nhặt, phải nói nàng ấy làtrời sanh không phải người tập võ, hơn nữa lại nói không được, điều nàylàm cho mọi người vì tình cảnh của nàng ấy mà lo lắng.
"Bọn họkhông có từ cửa trước đi ra ngoài, nhất định là rời khỏi bằng cửa sau."Âu Dương An nghĩ hai tỳ nữ kia muốn dẫn Tô Ngâm Duyệt, một người đangmang thai rời đi cũng không dễ dàng, coi như từ cửa sau rời đi cũng cóthể sẽ để lại một chút đầu mối.
Đoạn Vô Nhai và Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, sau đó Âu Dương Tĩnh nói với quản gia:
"Các ngươi thất trách, tất nhiên khó thoát khỏi trừng phạt. Có điều bây giờta cho các ngươi một cơ hội, đi gọi người canh giữ hậu viện đến đây, tra cho rõ những người đó rốt cuộc làm thế nào mang Phu Nhân đi."
"Vâng." Quản gia vừa nghe, vội vàng mang theo tôi tớ đi tới hậu viện.
Chỉ trong chốc lát, gã sai vặt giữ cửa hậu viện bị quản gia đưa đến. Bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy quản gia dẫn người đến tìmcòn dọa cho bọn họ giật mình, cứ nghĩ rằng mình đã làm sai chuyện gì?
"Ra mắt Tứ công tử, Ngũ tiểu thư, Đoạn tiên sinh." Mấy gã sai vặt ấp úng hướng về Âu Dương An bọn họ chắp tay nói.
"Tốt lắm." Âu Dương Tĩnh giơ một tay lên, ngăn cản động tác của bọn họ. Lạnh giọng hỏi: "Hậu viện đã có ai ra vào?"
Mấy gã sai vặt hai mặt nhìn nhau, sau đó một gã sai vặt trong đó gật đầu một cái:
"Người đến lấy nước bẩn có đi qua." (nguyên văn là thu sửu nước, sửu là tiểutiện đại tiện đấy ạ, kg biết để thế nào cho hợp vệ sinh nên mình để lànc bẩn,bạn nào có từ hay hơn thì chỉ mình nhé)
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đưa mắt nhìn quản gia, hai người bọn họ đối với chuyện vụn vặt trong phủ một chút cũng không hiểu rõ.
"Bẩm chủ nhân, người đi lấy nước bẩn đều là người cố định, cũng không có vấn đề." Quản gia đáp, nhưng vẻ mặt cũng không dám khẳng định.
Âu Dương An bọn họ nhíu mày một cái, sau đó lại nhìn gã sai vặt hậu viện nói:
"Còn gì nữa không? Có người nào đi ra ngoài nữa không?"
Mấy gã sai vặt suy nghĩ một chút, đột nhiên giống như chợt nghĩ tới điều gì, từng người một sắc mặt lập tức thay đổi.
Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ, cũng biết trong đó có vấn đề, vội vàng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì? Có người đi ra ngoài không?"
"Chúng ta cũng không biết, nhưng có một chuyện rất kỳ quái xảy ra." Không ngờgã sai vặt kia trả lời có chút ấp a ấp úng, bọn người bên cạnh cũng cùng một dạng, sắc mặt đều không tốt.
"Hồi tiểu thư, không hiểu tại sao chúng ta tự nhiên lại ngủ thiếp đi mộtlát. Tỉnh lại, mới phát hiện chúng ta đều nằm ở trên mặt đất." Gã saivặt kia bị giọng của Âu Dương Tĩnh dọa cho sợ tới mức đem tất cả mọichuyện nói ra.
Nghe được câu trả lời của gã sai vặt, Âu Dương Anbọn họ lập tức hiểu ra. Những gã sai vặt này bị người làm cho hôn mêngất xỉu, cho nên bọn họ cái gì cũng không biết. Nghĩ tới đây, sắc mặtmọi người đều rất khó coi.
Âu Dương Tĩnh phất tay cho mấy gã saivặt lui xuống, sau đó lại thả ra tín hiệu, cho người đang ẩn thân ởtrong bóng tối tiến vào.
"Chủ nhân ——" Đột nhiên một nhóm ngườixuất hiện ở đại sảnh, mỗi người xem ra thật không đơn giản, khiến choquản gia sửng sốt một chút, tất cả những người này lại có thể cùng lúchướng về Âu Dương Tĩnh hành lễ, bọn họ biết chắc một điều, Ngũ tiểu thưthật không đơn giản.
Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, sau đó trực tiếp nói:
"Duyệt tỷ tìm không thấy, các ngươi lập tức dẫn người lần theo dấu vết. Mộtkhi phát hiện bất kỳ khả nghi nào, lập tức hồi báo với ta." Âu DươngTĩnh biết bọn họ đã lơ là với đối phương, cho rằng Lâm Phu Nhân mangtheo hai tỳ nữ mà thôi, nhưng thật không ngờ đúng là đã xảy ra chuyện.
"Vâng." người của Dẫn Lâu vừa nghe Tô Ngâm Duyệt có thể đã xảy ra chuyện, aicũng hoảng sợ, trên người lập tức chảy mồ hôi lạnh. Đồng thời cũng cócảm giác bị lăng nhục, bọn họ lại có thể để cho đối phương ngay dưới mắt mình mà bắt người đi, thật sự là rất đáng hận. Nhất định phải tìm đượcbọn họ, sau đó lấy công chuộc tội.
Đám người quản gia thấy bọn họ như người thần bí, đột nhiên hiện thân cùng lúc rồi lại vội vã rời đi,trong lòng cũng có hi vọng. Nhưng cũng vẫn còn có chút bất an, từngngười hai mặt nhìn nhau, chờ đợi Âu Dương Tĩnh bố trí.
Đúng lúc này, một gã sai vặt lại chạy tới hồi báo, có binh lính từ biên quan trở về.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Đoạn Vô Nhai ba người nhìn nhau, trong lònglại biến đổi một lần nữa. Chẳng lẽ biên quan cũng xảy ra chuyện? Bangười cùng nhau đi ra ngoài, lập tức gặp được binh lính kia đang đượcdẫn vào.
"Công tử, tiểu thư, chuyện lớn không hay rồi, tìm khôngthấy Tướng Quân." Người binh lính kia hướng về anh em Âu Dương An chắptay nói, sau đó lập tức đưa ra một tin tức, thiếu chút nữa làm cho đámngười quản gia té xỉu.
"Cái gì?" Mọi người kinh hãi, Phu Nhân vừa mới gặp chuyện không may, thế nào ngay cả Tướng Quân cũng không thấy,rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lời này của binh lính khiến không ít người hầu trong Phủ Tướng Quân đều nghe được, trong lúc nhất thời cũng cúiđầu xuống nghị luận.
"Im lặng ——" Âu Dương An liếc mắt qua một cái, tất cả mọi người lại không dám nghị luận.
Âu Dương Tĩnh cũng run sợ nghiêm mặt, quả nhiên là đã có lập sẵn kế hoạchtừ trước, nàng có cảm giác, đối phương là nhắm về phía nàng mà an bài.
"Tĩnh nhi, muội nghĩ sao?" Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, hai người giờ phút này một lần nữa vạn phần run sợ đứng lên.
Âu Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, căn dặn quản gia, bảo ông ta mang binhlính kia đưa đi nghỉ ngơi một chút, sau đó triệu tập người của Phủ Tướng Quân lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, cho đến khi tất cả ánhmắt mọi người lóe lên tia sợ hãi, nàng mới mở miệng:
"Chuyện ngày hôm nay, ta không hy vọng có một chữ truyền đi. Nếu để ta biết ai dámnói xằng nói bậy, ta lập tức đem kẻ đó ném ra cho sói tha......"
Lời nói Âu Dương Tĩnh vừa dứt, mọi người mặt mũi trắng bệch. Làm sao còndám nói nửa chữ, lúc này đều gật đầu một cái, thề sẽ không nói lungtung. Bọn họ ai cũng biết Tướng Quân Phu Nhân và công tử trước đây chính là bị đưa cho những dã thú kia ăn chỉ còn lại một phần tay chân đã bịcụt, dĩ nhiên là bị dọa cho sợ tới mức nửa chết nửa sống.
Hôm nay Lâm Phu Nhân ngoại trừ tới thăm em dâu đang mang thai ra, chủ yếu chính là muốn làm mai cho anh em Âu Dương An. Nhưng không ngờ lại xảy rachuyện lớn như vậy, bây giờ thấy anh em Âu Dương Tĩnh thô bạo như thế,làm sao còn dám nói gì, bà chỉ lo lắng không biết anh em Âu Dương An cóđem mọi chuyện trách mắng lên đầu của bà hay không?
Âu Dương Tĩnh giao phó những chuyện còn lại cho quản gia, đồng thời cũng cho ngườiđưa Lâm Phu Nhân về. Thầy trò ba người bọn họ thảo luận, rốt cuộc đưa ra quyết định, Âu Dương Tĩnh đi tìm Tô Ngâm Duyệt, Âu Dương An theo binhlính đi biên quan, còn Đoạn Vô Nhai ở lại trấn giữ Phủ Tướng Quân, đểtránh lại có chuyện xảy ra, hoặc là có tin tức cũng kịp thời thông báocho hai anh em bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]