Thất vương gia và quản gia đi ra ngoài lập tức thấy thống lĩnh Ngự Lâm quân, Vương thống lĩnh mặc áo giáp màu bạc, uy phong lẫm liệt ngồi trên tuấnmã, theo sau là một đội Ngự Lâm quân.
Ông hơi nhíu mày, sau đólại dãn ra thật nhanh, hai tay chắp sau lưng, tiếp tục diễn như mộtVương gia ung dung nhàn rỗi, không hỏi tới thế sự như ngày thường.
“Ra mắt Thất vương gia.” Vương thống lĩnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống,hành lễ với Thất vương gia. Sau đó sắc mặt nghiêm túc đáp, “Thần phụngmệnh hoàng thượng, đến lục soát Thất vương phủ.”
“Vương thốnglĩnh, có thật hoàng thượng muốn lục soát Thất vương phủ không? Hay làngươi nghe lầm?” Ông âm thầm suy nghĩ trong lòng, hoàng thượng luôn luôn tín nhiệm mình, đột nhiên lại muốn lục soát vương phủ, rốt cuộc là xảyra chuyện gì?
“Thần chỉ phụng mệnh làm việc, mong Thất vương gia tha lỗi.” Vương thống lĩnh đáp một câu gọn lỏn.
Thất vương gia hiểu, nếu mình còn tiếp tục hỏi lý do, chỉ sợ sẽ khiến mọingười càng thêm hoài nghi. Hơn nữa những thứ cần che giấu cũng đã ởtrong mật thất, ông không tin những người này có thể tìm được cái gì.Nghĩ vậy, ông hạ quyết tâm, gật đầu một cái, nói:
“Được, vậy các ngươi vào lục soát đi.”
“Mạo phạm.” Vương thống lĩnh chắp tay, sau đó vung tay lên, Ngự Lâm quân ở sau lưng lập tức tràn vào Thất vương phủ.
Người trong Thất vương phủ sau khi nhìn thấy Ngự Lâm quân, giật nảy mình,hiển nhiên bọn họ cũng không biết Ngự Lâm quân đột nhiên tới làm gì.Trong lúc đó, mọi người cũng suy đoán xem có phải Thất vương phủ xảy rachuyện đại sự gì không?
Còn Thất vương gia chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh là lão quản gia, nhìn đám người Ngự Lâm quân lượn qua lượn lại.
“Haiz, các ngươi muốn lục soát thì lục soát, nhưng đừng làm hỏng đồ của vươngphủ đó nha.” Lão quản gia thấy đám người Ngự Lâm quân lật tung mọi thứlên, không nhịn được nói với bọn họ.
Nhưng đám người Ngự Lâm quân mải lục soát, đâu để ý được nhiều như vậy, vẫn như cũ lật loạn hết lên, lật bảy phải hỏng tám, hoàng thượng cho người lục soát Thất vương phủ,không thể chậm trễ.
Vương thống lĩnh nhìn thủ hạ lục loát vươngphủ, khiến người trong vương phủ kinh ngạc, nhưng mà sau một canh giờlục soát, rốt cuộc làm cho vương phủ trở nên bừa bãi, lộn xộn không thểtả, sau đó nghe thấy Ngự Lâm quân báo cáo.
“Bẩm báo thống lĩnh, tất cả đều bình thường.”
Vương thống lĩnh liếc mắt nhìn Thất vương gia đứng bên cạnh vẫn là vẻ mặtbình tĩnh, suy nghĩ một chút. Sau đó quay người lại, chắp tay với Thấtvương gia, hơi xin lỗi nói:
“Đã quấy rầy Thất vương gia, chẳngqua là trước đó vài ngày, hoàng thượng nghe nói có người muốn hãm hạiVương gia, ở trong vương phủ ẩn chứa nguy hiểm. Hoàng thượng vì lo lắngcho an toàn của Thất vương gia, nên hạ lệnh cho chúng thần tới lục soátvương phủ, bây giờ tất cả đều bình thường, thần sẽ hồi cung bẩm báohoàng thượng để hoàng thượng yên tâm …”
Người của Thất vương giabiết lời của Vương thống lĩnh chẳng qua là để ngăn chặn miệng lưỡi người trong vương phủ thôi, nhưng hắn cũng biết là không có tác dụng. Ngượclại, đã để cho Thất vương gia biết một tin tức hữu hiệu, Hoàng đế muốnkhai đao với mình, nhưng ngoài mặt ông vẫn mỉm cười, cũng chắp tay hướng về phía hoàng cung, dáng vẻ cảm động:
“Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo như vậy, khiến bổn vương cảm động rơi nước mắt.”
Vương thống lĩnh không tỏ vẻ mặt gì, nhưng khi Thất vương gia xoay người lại, hắn gật đầu với Thất vương gia một cái:
“Nếu tất cả đều bình thường, thần xin phép hồi cung. Cáo từ, Vương gia.”
“Cáo từ.”
Đoàn người Ngự Lâm quân đến vội vã mà đi cũng vội vã, nếu không phải nhìnthấy khắp nơi đều bừa bộn, bọn họ còn hoài nghi tất cả chỉ là mộng màthôi.
Sau khi đám người đó rời đi, Thất vương gia quay đầu nói với đám người còn đang hoảng hốt:
“Được rồi, bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
“Vâng.” Nhận được lệnh của chủ nhân, người hầu của vương phủ đi thu dọn. Chỉmột lát sau, vương phủ đã khôi phục lại như lúc chưa bị lục soát.
Thất vương gia đứng trong viện một lát, sau đó lập tức vào thư phòng, nói với gã sai vặt:
“Không có lệnh của ta, không cho bất luận kẻ nào vào thư phòng.”
“Vâng.” gã sai vặt lĩnh mệnh, đứng canh giữ ở ngoài thư phòng.
Sau khi Thất vương gia vào thư phòng, trực tiếp ngồi vào phía sau bàn đọcsách, mài mực, mở giấy, chuẩn bị viết thư. Nhưng khi ông vừa mới nhấcbút, đã nghe thấy tiếng chim bồ câu rất nhỏ.
Thất vương gia vộivàng đứng lên, bỗng kéo cửa thư phòng ra, nhìn vào phía sau thư phòng,quả nhiên thấy một con chim bồ câu đứng trên cành trúc. Ông tiến lên bắt chim bồ câu xuống, lấy mật thư được buộc ở trên chân chim, vừa mở ranhìn, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, lảo đảo một cái, suýt nữa ngãnhào.
Sau khi thu hồi mật thư, sắc mặt Thất vương gia trở nên rất khó coi, đứng ngây người một lúc lâu, sau đó vội vã đi về phía vườnhoa.
Sau khi đến vườn hoa, Thất vương gia nhìn xung quanh, dườngnhư muốn xác định xem có ai theo dõi ông hay không. Sau khi xác địnhkhông có ai, lúc này ông mới đi tới phía sau một núi giả, ấn vào một chỗ nào đó, sau đó trực tiếp biến mất ở phía sau núi giả.
Sau khiThất vương gia vào núi giả, mấy bóng dáng màu đen thần không biết quỷkhông hay xuất hiện, xem ra Thất vương gia đã bị người theo dõi rồi.
Bên trong núi giả có rất nhiều động chia theo nhiều hướng khác nhau, là một mật đạo dài, sâu không thấy đường ra, không biết thông ra đâu. Theophía sau là đám người mặc áo đen rất cẩn thận, vẫn đi theo Thất vươnggia vào trong mật đạo, mới phát hiện nơi đó có mấy gian phòng, hơn nữabên trong hình như cất giấu một số thứ.
Sau khi Thất vương giavào phòng, kiểm tra đồ mình giấu thấy không bị làm sao thì lập tức đi ra khỏi phòng, tới một gian phòng khác. Người mặc áo đen theo sau mớibiết, thì ra mật đạo nối thẳng ra ngoài thành.
Mấy người mặc áođen nhìn nhau, sau đó không kinh động đến Thất vương gia, theo đường cũtrở về. Mà tất cả mọi chuyện, Thất vương gia đều không hay biết.
Sau khi Thất vương gia ra khỏi thành, một mình đến một cứ điểm nhỏ, sau đódùng bồ câu đưa thư nói cho Mộc Nguyệt Ly biết tất cả những chuyện đangdiễn ra ở đây, muốn hắn tính toán trước. Quan trọng hơn là, ông muốn báo thù. Con gái Âu Dương Ngự của Lan quốc dám phá hủy tổ chức Tam Lăng của ông, đó chính là kẻ thù lớn nhất, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Thất vương gia cho rằng mình đã chuẩn bị chu toàn tất cả mọi việc rồi nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, huống chiHoàng đế Quân Quốc từ vài ngày trước đã bắt đầu âm thầm hành động, ngayđêm đó, khi Thất vương gia chuẩn bị nghỉ ngơi, sẵn sàng tinh thần chiếnđấu, ông lại không lường trước được, buổi tối đó, mọi thứ đều thay đổi.
Hoàng đế sai người giấu mặt giả bộ đánh lén Thất vương phủ, mọi thứ giống như là người trong giang hồ ám sát, khắp nơi tràn ngập máu tanh, người làmtrong vương phủ đã sớm bị thuốc mê làm cho bất tỉnh, nên dù có chém giết thế nào cũng không phát ra một tiếng động.
Vẫn cho là mình nắmgiữ mọi chuyện, Thất vương gia cứ như vậy bị tiêu diệt không một tiếngđộng, ngày thứ hai, huyết án vương phủ làm chấn động trên dưới Hoàngquốc, sau đó quan phủ tra án lại phát hiện ra trong phủ Thất vương giacó mật thất bí mật, dân chúng lại xôn xao, thì ra Vương gia thanh caocủa bọn họ cũng có lòng phản quốc.
Cứ như vậy, sau khi Thất vương gia chết còn mang trên lưng tiếng xấu, bị mọi người phỉ báng cho đến chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]