“ Vương thống lĩnh, sao ngươi lại tới đây? ”
Thất vương gia và quản gia đi ra ngoài lập tức thấy thống lĩnh Ngự Lâm quân, Vương thống lĩnh mặc áo giáp màu bạc, uy phong lẫm liệt ngồi trên tuấnmã, theo sau là một đội Ngự Lâm quân.
Ông hơi nhíu mày, sau đólại dãn ra thật nhanh, hai tay chắp sau lưng, tiếp tục diễn như mộtVương gia ung dung nhàn rỗi, không hỏi tới thế sự như ngày thường.
“Ra mắt Thất vương gia.” Vương thống lĩnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống,hành lễ với Thất vương gia. Sau đó sắc mặt nghiêm túc đáp, “Thần phụngmệnh hoàng thượng, đến lục soát Thất vương phủ.”
“Vương thốnglĩnh, có thật hoàng thượng muốn lục soát Thất vương phủ không? Hay làngươi nghe lầm?” Ông âm thầm suy nghĩ trong lòng, hoàng thượng luôn luôn tín nhiệm mình, đột nhiên lại muốn lục soát vương phủ, rốt cuộc là xảyra chuyện gì?
“Thần chỉ phụng mệnh làm việc, mong Thất vương gia tha lỗi.” Vương thống lĩnh đáp một câu gọn lỏn.
Thất vương gia hiểu, nếu mình còn tiếp tục hỏi lý do, chỉ sợ sẽ khiến mọingười càng thêm hoài nghi. Hơn nữa những thứ cần che giấu cũng đã ởtrong mật thất, ông không tin những người này có thể tìm được cái gì.Nghĩ vậy, ông hạ quyết tâm, gật đầu một cái, nói:
“Được, vậy các ngươi vào lục soát đi.”
“Mạo phạm.” Vương thống lĩnh chắp tay, sau đó vung tay lên, Ngự Lâm quân ở sau lưng lập tức tràn vào Thất vương phủ.
Người trong Thất vương phủ sau khi nhìn thấy Ngự Lâm quân, giật nảy mình,hiển nhiên bọn họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961621/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.