Chương trước
Chương sau
"Âu Dương công tử? ÂuDương cô nương?" Nghe được Đoan Vương gia nói..., Mộc Nguyệt Ly giốngnhư thực kinh ngạc chau hàng chân mày."Thật là khéo, ta cũng có quenbiết một Âu Dương công tử cùng Âu Dương cô nương, bọn họ cũng là một đôi huynh muội."

Nghe Mộc Nguyệt Ly nói, Vương Phi và Nghiên quận chúa cũng không có gì hoài nghi, chỉ có cười phụ họa.

Đoan Vương gia cụp xuống mí mắt, trong lòng cũng có so đo. Chỉ sợ không phải khéo, Âu Dương công tử và Âu Dương cô nương mà Mộc Nguyệt Ly quen biếtkia chính là hai vị trong phủ này, hôm nay ngài ấy chỉ sợ là vì bọn họmà đến, ông cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của hai người kia, nếu bọnhọ căn bản không phải là con nhà thương gia gì đó thì sao?

"MờiĐiện hạ, trong chốc lát, Âu Dương công tử và Âu Dương cô nương sẽ tới."Đoan Vương gia thu lại tâm tư dư thừa, hướng tới Mộc Nguyệt Ly cười nói, sau đó một nhà ba người dẫn Mộc Nguyệt Ly đến đại sảnh.

Mộc Nguyệt Ly rời chỗ ngồi lên ghế chủ tọa, còn Đoan Vương gia bọn họ tất nhiên là hầu hạ ở một bên.

"Vương gia, Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương đến." Ngoài cửa vang lên tiếnhạ nhân của Vương Phủ..., rất nhanh, đã thấy được Âu Dương An và ÂuDương Tĩnh đi đến.

Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh ban đầu còn đangđoán Vương gia gọi bọn họ tới làm gì, nhưng vào đến đại sảnh nhìn thấyMộc Nguyệt Ly ngồi trên ghế thượng thì đã hiểu. Tuy hai người sớm biếtthân phận của Mộc Nguyệt Ly rồi, nhưng không ngờ hắn lại cứ như vậy chạy đến Đoan Vương Phủ. Có điều cái này cũng nói rõ, hành tung của bọn họluôn luôn dưới sự giám thị của Mộc Nguyệt Ly. Như vậy chuyện của TamLăng Kiếm thực sự có liên quan tới hắn sao?

"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương, quả nhiên là các vị." Mộc Nguyệt Ly làm bộ như thật bất ngờ, đứng lên. Có điều ánh mắt dừng ở trên người Âu Dương Tĩnh lâu hơnmột chút.

"Công tử ở đây sao?" Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh hướng về Mộc Nguyệt Ly gật đầu, làm bộ như không biết thân phận của hắn."Haihuynh muội chúng ta còn chưa kịp đa tạ công tử cứu mạng ở Lan quốc."

Đoan Vương gia bọn họ nhìn thoáng qua, ánh mắt kinh ngạc dừng trên người Mộc Nguyệt Ly:

"Điện hạ, ngài đã cứu bọn họ?" Câu trả lời của Mộc Nguyệt Ly nằm ngoài sự suy đoán của Đoan Vương gia, nhưng suy nghĩ lại cũng thật đúng là khéo quáđi.

"Điện hạ?" Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng rất kinh ngạcnhìn Mộc Nguyệt Ly, đem tin tức vừa nghe được thể hiện vẻ mặt như đanggiật mình.

"Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương không biết ư?"Mộc Nghiên cười tiếp lời, "Vị này chính là Thái tử Quân Quốc điện hạ.Thật là không ngờ, không ngờ điện hạ đã cứu hai vị, mà hai vị lại cứuta......" Nàng tin tưởng đây là vận mệnh an bài, trái tim đối vớiÂu Dương An càng rung động.

"Không thể tin được.” Vương Phi cũng cười cười, "Thật là khéo, điện hạ và hai vị ở Quân Quốc lại gặp nhau."

"Huynh muội tại hạ không biết thân phận tôn quý của điện hạ, nếu có chỗ nàomạo phạm, kính xin điện hạ tha thứ." Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh hướngtới Mộc Nguyệt Ly chắp tay nói, nhưng trong lòng lại nghĩ xem Mộc Nguyệt Ly hẳn là cũng đã biết thân phận của bọn họ rồi, không biết có vạchtrần bọn họ không đây?

"Ha ha, gặp nhau tức là có duyên. Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương cũng không cần đa lễ, tất cả mọi người ngồixuống đi, cùng nhau tâm sựcũng không tồi." Mộc Nguyệt Ly phất phất tayvới hai người, dường như rất thân thiết.

"Đa tạ điện hạ." ÂuDương An, Âu Dương Tĩnh nghe theo, ngồi xuống vị trí bên phải đối diệnvới người nhà của Đoan Vương gia. Có điều như thế làm Nghiên quận chúaquang minh chính đại liếc mắt đưa tình với Âu Dương An.

Âu Dương An nhíu mày, suy nghĩ sợ Mộc Nguyệt Ly nói ra thân phận lúc này cũng nhanh chóng buông ra.

Mà Mộc Nguyệt Ly tất nhiên cũng không bỏ qua tâm sự của một cô bé như MộcNghiên, nhưng chắc hoàng thúc còn không biết thân phận đích thực của anh em Âu Dương An. Nếu không, chỉ sợ là tiễn khách còn không kịp, há lạiđem bọn họ ở lại trong phủ?

"Âu Dương công tử, không biết lần này các vị đến Quân Quốc có việc gì?" hắn không vạch trần thân phận của hai người, bây giờ đem cục diện làm cho căng thẳng cũng không tốt, cứ chobọn họ một tia hy vọng, giúp bọn họ giấu diếm đi.

“Hồi bẩm điện hạ, chúng ta lần này tới chỉ là vì hy vọng có cơ hội khai thác buôn bán ở đây thôi." Âu Dương An đáp.

Mộc Nguyệt Ly tất nhiên hiểu được thân phận của bọn họ là thương nhân rồi.

Đoan Vương gia thấy Âu Dương An đáp tự nhiên như thế, mà vẻ mặt Mộc NguyệtLy dường như cũng không biến hóa. Trong lòng nhịn không được nói thầm,chẳng lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, hai người này thật sự là thương nhânbình thường?

"À, tìm cơ hội buôn bán sao." Mộc Nguyệt Ly gật đầu, "Đây là chuyện tốt, chúng ta có duyên gặp lại cũng là ông trời an bài.Nếu các vị cần hỗ trợ cứ lên tiếng, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Có điềukhông biết các vị có hứng thú với ngành nghề nào?"

Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cụp xuống mi mắt, hắn diễn trò thật đúng là giỏi.

"Chúng ta vừa sang Quân Quốc, còn chưa tìm hiểu kỹ, chờ chúng ta tìm hiểu rồi nói sau." Âu Dương Tĩnh đáp.

Mộc Nguyệt Ly gật đầu, sau đó ý vị thâm sâu nói với bọn họ:

"Hai vị khó được đến Quân Quốc, hay là ta bồi hai vị cùng nhau đi dạo?"

Âu Dương Tĩnh trong lòng cười lạnh, thật đúng là càng ngày càng nhập vai,nàng cũng thật muốn xem Thái tử Quân Quốc rốt cuộc muốn làm gì? Tuynhiên ở ngoài cũng cười híp mắt nói:

"Chúng ta nào dám? Thân phận Điện hạ tôn quý, làm sao có thể đi dạo cùng dân thường như chúng ta đây."

"Đúng, đúng." Mộc Nghiên cũng tiếp lời nói, "Âu Dương công tử và Âu Dương cônương ở trong Đoan Vương Phủ, lại là ân nhân cứu mạng của muội, theo lýmuội là thân phận gia chủ, lại nợ ân tình cũng nên bồi bọn họ đi dạotham quan Quân Quốc của chúng ta mới đúng." Như vậy nàng cũng có nhiềuthời gian hơn cùng ở cạnh Âu Dương An, nghĩ đến sau này, hắn hiểu đượcmình là một nữ tử tốt nhất có thể làm thê tử của hắn.

Vương gia,Vương Phi ở một bên gật đầu, nói giúp vào. Hiển nhiên bọn họ lo lắng nếu Mộc Nguyệt Ly ở ngoài cung xảy ra chuyện gì, lại từng đến Đoan VươngPhủ, vậy bọn họ tất nhiên không thoát khỏi liên quan rồi.

“Nếu vậy, hay là ngày khác, hai vị đến Đông cung làm khách đi." Mộc Nguyệt Ly đột nhiên nói.

Đoan Vương gia, Vương Phi, Quận chúa đều sửng sốt, hoàng cung cũng khôngphải nơi ai cũng có thể tùy tiện vào, thái tử gia đối với hai anh em ÂuDương này có phải quá đặc biệt hay không?

Mộc Nguyệt Ly dĩ nhiênhiểu bọn họ hoài nghi, có điều hắn muốn làm cho Đoan Vương gia hoài nghi về thân phận của anh em Âu Dương An. Để ông ta chủ động đi điều tra,sau đó có nhiều chuyện cũng không cần tự mình ra mặt. Mà hắn cũng khôngmuốn đắc tội với Âu Dương Tĩnh, tuy bọn họ xem như lập trường đối địch,nhưng nếu có thể, hắn hy vọng Âu Dương Tĩnh có thể trở thành Thái Tử Phi của hắn, tương lai làm hoàng hậu......

Âu Dương An và ÂuDương Tĩnh nhìn nhau, Mộc Nguyệt Ly rốt cuộc là có dụng ý gì hai ngườiđã đoán ra, có điều bọn họ cũng không sợ hãi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Có lẽ đi xem hoàng cung so với việc bọn họ vất vả nơi nơi tìm hiểu sự tình càng hữu dụng hơn. Cho nên hắn có tính toán của hắn,mà bọn họ cũng có ý nghĩ của bọn họ.

Âu Dương Tĩnh lập tức gật đầu, nói với Mộc Nguyệt Ly:

"Điện hạ mời là vinh hạnh của chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.