"Còn phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không."
Âu Dương Tĩnh nói xong, người cũng đứng lên. Gió tung bay, khẽ nâng chiếccằm tinh xảo, kiêu căng giống như nữ vương đứng trến đỉnh núi dõi mắtnhìn xuống thiên hạ vạn vật nhỏ bé. Nàng, trời sinh thuộc loại ngườiđứng ở trên cao.
Bọn người Ám Lâu bị tư thái của nàng làm chokinh ngạc, Bạch Ngọc tứ đại Đường chủ của Dẫn Lâu lại vì chủ nhân mới mà thả lỏng tâm.
Vân Hạo Trần thời khắc này hiểu rõ rồi, vì sao Vân Tuyệt Trần có thể vì Âu Dương Tĩnh mà đau khổ. Nàng ta chói mắt nhưthế, có thể khiến người ta đui mù. Rõ ràng là bị nàng hủy đi Ám Lâu,nhưng giờ khắc này, hắn phát hiện mình kỳ thật cũng không phải hận nàng. Nhưng dù vậy, hắn cũng muốn vì thuộc hạ báo thù.
"Vậy thử xem." mũi nhọn bảo kiếm trên tay, hợp với dáng vẻ Vân Hạo Trần đeo mặt nạ màu bạc kia.
Âu Dương Tĩnh cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm lấy ngọc tiêu. Đối phóhắn, nàng không cần phải gọi thú, càng không cần phải dùng đến Tử Nguyệt bảo kiếm. Một ngọc tiêu cũng đủ để đánh bại hắn rồi.
Hai ngườinhìn nhau, ai cũng không động thủ trước, cứ như vậy giằng co. Nháy mắthai người lại đồng thời có động tác, nhanh như gió. Hai bóng dáng một đỏ một bạc giao nhau, bảo kiếm đấu với ngọc tiêu.
Vân Hạo Trần cầmbảo kiếm nhìn như sắc bén chiếm thế thượng phong, nhưng Âu Dương Tĩnh đã tu linh lực. Tốc độ, cảm giác đều là hợp nhất, khi hắn còn chưa kịpxuống tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961544/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.