Âu Dương An nghĩ mãikhông ra, có điều cũng không muốn rối rắm vì việc này nữa. Thu công, bọn họ hướng về sơn động của Xà yêu đi tới. Tiến vào động, đập vào mắt làmùi ẩm ướt cùng với mùi máu tanh nghênh đón.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích của Vân Khinh Cuồng cũng thoáng hiện vẻ không vui.
Lúc bọn họ vào tới tận cùng bên trong động thì nhìn thấy, thiếu chút nữa đã nôn mửa đi ra. Trong hang động ẩm thấp khắp nơi đều là xương người nhỏnhắn, kinh khủng hơn nữa là còn có thi hài mấy đứa nhỏ vừa bị cắn chết ở đằng kia, mà bên cạnh mấy hài cốt này, vài ba đứa bé ước chừng bốn tuổi đang bị trói, vẻ mặt dại ra, choáng váng.
"Tên súc sinh." ÂuDương Tĩnh oán hận mắng, trong đôi mắt đã có giọt nước từ từ lóe lên.Uổng hắn kiếp trước được làm người, lại có thể làm ra loại chuyện điênrồ như vậy. Để cho hắn hồn phi phách tán thực vẫn là quá tiện nghi chohắn.
Âu Dương An cũng đau lòng nhìn mấy đứa trẻ kia đã dại ra,tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chứng kiến những hình ảnh khủng bố như thế, chỉ sợ những đứa trẻ này cả đời sẽ sống trong bóng ma.
"Trướctiên cứu bọn nhỏ đã." Vân Khinh Cuồng đã sống hơn ngàn năm, loại chuyệnthảm hại cỡ nào cũng đã từng gặp qua. Nhưng nhìn bộ dạng của những đứanhỏ đáng lẽ phải là vui vẻ hoạt bát này, trong lòng cũng sinh ra thươngxót.
"Phải đó." anh em Âu Dương An gật đầu, tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961466/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.