Khuya hôm sau.
Tiếng sấm vang rền, chớp rạch liên tục. Giọt mưa tựa như hạt châu từ bầu trời đêm rơi xuống, leng keng lạch cạch rơi trên mặt đất, nóc nhà.
Đã là giờ hợi, người trong Phủ tướng quân đã ngủ từ lâu.
Trong lúc mưa to như trút nước, vài gã trùm áo tơi khoác quần áo đen, đầu đội đấu lạp như gió bay vút vào Phủ tướng quân. Lợi dụng tia chớp tiếng mưa rơi che dấu âm thanh cước bộ của bọn họ, những gã này dường như đã amhiểu rõ đường đi lối lại trong phủ từ trước. Thẳng hướng đến tiểu việnmà hai anh em Âu Dương Tĩnh ở.
Ngay khi đám người vào sân sau,Bạch Hổ nằm ở góc phòng đột nhiên mở mắt. Đồng tử xanh biếc trong đêmtối lóe lên ánh quỷ dị sáng ngời.
Đồng thời, trên giường Âu Dương Tĩnh cũng tỉnh. Bản lĩnh gọn gàng trở mình ngồi bật dậy, đem áo khoácmặc ổn. Vén rèm lên, nhanh chóng đi đến bên cạnh giường nơi Âu Dương Annằm, bàn tay mềm điểm huyệt đạo của hắn. Sau đó nàng quay đầu nói vớiBạch Hổ:
"Bảo vệ huynh ấy."
Dứt lời, Âu Dương Tĩnh lập tức xuyên qua cửa sổ nhìn những người bên ngoài. Trong lòng lạnh lùng cười, cuối cùng cũng động thủ. Lần này nàng phải một lần giải quyết hết mọichuyện cần thiết.
Đi tới, trực tiếp ra cửa. Nhìn người áo đen bên ngoài sửng sốt, hiển nhiên bọn chúng không ngờ đến Âu Dương Tĩnh đangngủ lại ở cửa sau này đi ra.
"Là lão bà Tô Thanh Liên phái cácngươi tới ư." Âu Dương Tĩnh câu đầu tiên đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961414/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.