Bạch Du lững thững bước đi trên đường cái, đôi mắt nhìn xa xăm. Tuy chỉ có rời thành phố mấy ngày, nhưng cả thân thể và tinh thần của hắn đều rất mệt mỏi. 
Nhưng sau khi vào đến thành phố, tất cả phiền muộn như tan biến, đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên, là nhà của hắn. 
Bạch Du nghĩ lại vừa rồi lại không khỏi mỉm cười, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Người quân nhân trung niên vừa nãy, nhìn thì có vẻ dữ tợn nhưng nhìn thấy thấy hắn quần áo tả tơi liên tìm cho hắn một cái áo choàng, riêng việc này cũng để thấy sự ấm áp của người trung niên. 
Bạch Du thở ra một hơi, loại bỏ hết cảm xúc ra khỏi đầu. Hắn nhấc bước chân về phía nhà mình ở khu dân nghèo. 
Chẳng bao lâu sau khung cảnh khu dân nghèo đã hiện ra trước mặt hắn, nhịp sống vẫn tấp lập, dòng người vẫn bận rộn sinh hoạt. 
Bạch Du không muốn làm mọi người chú ý, lặng lẳng tiến về phía nhà mình. Nhưng hắn chưa kịp lại gần ngôi nhà thì đã có người gọi hắn. 
“ Tiểu Du, về rồi sao” 
“ Tiểu Du, mấy ngày nay người đi đâu thế, có đói không đến đây thúc cho mấy cái bánh...” 
“ Tiểu Du, đến nếm thử món ăn mới của thím” 
Mọi người khu dân nghèo thấy Bạch Du trở về, đều vui vẻ hô lớn. Bạch Du mìm cười, đấy chính là lí do hắn muốn trở lên mạnh mẽ, hắn muốn bảo về giúp đỡ những con người này. 
Bởi vì mỗi khi hắn về đến nơi này, mọi người xung quanh cho hắn cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-dai-su-ki/1706671/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.