Mặc dù Lục hoàng tử cảm thấy Cảnh Vương phi chạy đi nhanh như vậy, trong nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu thật là kỳ quái, nhưng vì gã chẳng có giao tình gì với vị vương phi nửa đường đến kết hôn này, thêm cả việc biết được đến tận bây giờ Cảnh Vương vẫn chưa về thì Lục hoàng tử cực kỳ đắc ý trong lòng, cho dù trong lòng gã còn chút nghi ngờ nhưng rất nhanh nó cũng bị gã vứt đi.
Gã không cần phải cố gắng liên hệ với người của gã nữa, tốt nhất là mọi thứ diễn ra suôn sẻ như kế hoạch, nếu cứ truyền tin một cách bừa bãi thì đấy đúng là hành động thiếu sáng suốt.
Cùng lắm chỉ hai ngày nữa thôi là có kết quả rồi.
Lục hoàng tử thỏa thuê đắc ý bước vào lều của mình.
Vừa vào lều gã liền bắt gặp khuôn mặt u sầu của Lương thị, Lục hoàng tử cảm thấy thật đen đủi. Trước kia, vì cần có nhà mẹ đẻ của Lương thị là Định Bắc Hầu hỗ trợ cùng với đứa nhỏ trong bụng Lương thị nên gã chẳng còn cách nào khác ngoài nuông chiều Lương thị. Lương thị mang thai rất mẫn cảm, Lục hoàng tử sớm đã chẳng còn kiên nhẫn nữa, nhưng mà bây giờ tâm tình gã không tệ nên mới cho Lương thị nụ cười thoải mái hiếm có.
“Nàng nghỉ sớm chút đi, đừng để mình quá mệt mỏi.” Lục hoàng tử dịu dàng nói.
Lương Tố Vân thụ sủng nhược kinh. Trước kia Lục hoàng tử toàn lạnh nhạt với nàng, Lương thị khổ nhưng không nói nên lời, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-trong-long-ban-tay-bao-quan-tan-tat/3509028/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.