Chương trước
Chương sau
Vì Lý Ngư đem thân phận của cá hệ thống ngụy trang thành cá chép tinh nên lúc cậu nói thẳng với Cảnh Vương thì đã đổi từ làm nhiệm vụ sang thành độ kiếp.

Đại loại chính là, cậu cần phải độ kiếp trong vòng ba ngày, trong ba ngày này, sẽ là hình thái nửa người nửa cá nên cậu cần Cảnh Vương chăm sóc bảo vệ.

Cảnh Vương nắm chặt tay cậu, lẳng lặng nghe.

Lý Ngư rất nhanh đã thuật lại nhiệm vụ một lần, Cảnh Vương thỉnh thoảng nhíu mi suy tư một lúc nhưng cái tay đang nắm chặt tay cậu vẫn trước sau không buông.

Lý Ngư không nỡ khiến đối phương chịu áp lực quá lớn, chủ động nói: "Cũng không phải độ kiếp ngay lập tức đâu, có thể từ từ mà. Hay trước tiên ngài cứ tìm chỗ nào không người cái đi... Chỉ là lúc đấy em sẽ có rất nhiều kiểu dáng ấy, nên hành động cũng sẽ rất bất tiện. Thế nên điện hạ hãy cho em đồ ăn và một chút nước sạch nhé, với cả đừng để người khác thấy em, hẳn là không có chuyện gì."

Tuy nói tên nhiệm vụ là "Bảo vệ cá cưng", nhưng cậu lại trở thành cái thứ không phải người cũng chẳng phái cá, hơn nữa cho nên nhiệm vụ này tương đối dễ dàng.

Cảnh Vương thì nghĩ phức tạp hơn cậu nhiều, hắn lấy giấy bút viết: Chờ ta mấy ngày, ta sẽ chiếu cố em thật tốt.

Lý Ngư niệm đi niệm lại dòng chữ này nhiều lần, lồng ngực câu nóng lên: "Lẽ nào điện hạ không thử hỏi xem em sẽ biến thành cái dạng nào ư?"

Cảnh Vương nâng tay cậu, cười viết: Cho dù là dạng gì thì em vẫn là em.

"Nói rồi nhớ... Đến lúc đó điện hạ không được cười em đâu đấy." Lý Ngư giả vờ hào phóng.

Khi yêu nhau, ai cũng đều mong rằng mình sẽ đẹp nhất trước mặt người mình yêu, Lý Ngư cũng vậy. Vừa mới thành hôn xong, tuy cậu không có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành gì nhưng được coi là một chàng trai tuấn tú đẹp mắt nên trong tiềm thức, cậu không muốn Cảnh Vương thấy hình ảnh mình người không ra người cá không ra cá.

Nếu là thân người đuôi cá thì đẹp rồi còn nếu là đầu cá thân người thì chả khác nào nào là yêu quái. Vốn cậu tưởng biến thành cá trước mặt Cảnh Vương đã đủ xấu hổ rồi vậy mà hệ thống còn muốn cậu người không ra người cá chẳng ra cá, thực đúng là không có nhất chỉ có hố hơn mà.

Nhưng nếu như muốn hoàn thành nhiệm vụ này, hoàn toàn biến thành con người thì không còn cách nào khác, người làm bước này là Cảnh vương nên việc nói dối là điều không thể tránh khỏi.

Coi như Cảnh Vương vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu thì không tránh khỏi khiến Lý Ngư bất an. Tuy nhiên, chỉ một câu đơn giản Cảnh Vương đã xua tan những lo lắng trong lòng Lý Ngư, khiến cậu nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, đột ngột xoay người lại.

Đừng hiểu lầm, chỉ có thương tâm khổ sở mới khóc thôi, cậu chỉ là bị lão công làm cảm động nên cổ họng mới hơi nghẹn lại.

Ngẫm lại Cảnh Vương từng che chở cho cậu rất nhiều lần, cậu nên tin tưởng Cảnh Vương. Có lẽ hình dáng người cá và cá người rất đáng sợ, Cảnh Vương sẽ bị giật mình, nhưng hắn nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng.

Lý Ngư cảm động nhưng Cảnh Vương lại tưởng rằng cậu đang sợ hãi độ kiếp không thuận lợi nên viết tiếp, em yên tâm, ta sẽ không để em đợi lâu đâu.

Lý Ngư mỉm cười rồi gật đầu một cái thật mạnh.

Từ khi thành hôn cùng với người này, cậu văn luôn rất yên tâm.

Sau lần trao đổi này, Cảnh Vương đã biết Lý Ngư sắp "độ kiếp" nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Gần đây hoàng đế luôn nhắc đến mấy đứa bé trong sổ con, dù chỉ nói đôi lời nhưng Cảnh Vương đoán cả nhà sáu người bọn họ sẽ không ở biên giới phía Tây quá lâu nữa. Nhưng trước mắt bọn trẻ còn nhỏ, dù hoàng đế cố ý thì Cảnh Vương cũng không định để chúng phải bôn ba, ít nhất hắn cũng sẽ kéo dài cho đến lúc bọn trẻ cai sữa xong...

Tuy Cá Nhỏ nói không vội độ kiếp, cứ từ từ cũng được nhưng Cảnh Vương cảm thấy thà làm sớm còn hơn muộn. Vẫn nên chọn nơi độ kiếp ở biên giới phía Tây thì tốt hơn, ở đây hắn có toàn quyền làm chủ, cho dù mang thai sinh con cũng có thể làm trót lọt. Nếu như về hoàng thành, sợ sẽ bị hạn chế nhiều hơn, hắn cũng lo thân phận của Cá Nhỏ bị bại lộ.

Theo hắn thấy, vài ngày sau hôn lễ là tốt nhất. Vì đại hôn nên hắn đã xử xong những chuyện quan trọng, trong thời gian nghỉ kết hôn cũng sẽ không có ai ngu ngốc đến quấy rầy.

Vấn đề duy nhất là nếu hắn và Cá Nhỏ đi độ kiếp, thì bọn nhỏ phải giao cho Vương Hỉ nhưng vì Diệp Thanh Hoan vẫn chưa đi, trái lại có thể kéo tới giúp vài việc gấp.

Ở Lạc Phong Trấn, Cảnh Vương ngoại trừ có phủ đệ Cảnh Vương do trưởng trấn dọn cho ở thì vẫn còn chút đất đai do Vương Hỉ âm thầm mua để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Trong đó, Cảnh Vương chọn trúng một gian trạch viện cách phủ đệ không xa, giữa phủ và phủ còn có một ấm đạo nối liền, rất phù hợp để dùng làm độ kiếp. Còn nếu như có chuyện thì có thể về phủ đúng lúc.

Sau khi Cảnh Vương chọn gian trạch viện này xong liền đem những gì mình nghĩ nói cho Lý Ngư khiến Lý Ngư kinh ngạc trước sự tỉ mì của hắn. Nói ra thì cũng thật xấu hổ, cậu chỉ muốn chuẩn bị trước nước với lương thực mà thôi, ai ngờ đến chỗ ở cho các con Cảnh Vương cũng đã chuẩn bị xong nên thật sự không còn gì để lo nữa, Lý Ngư cũng không muốn bổ sung gì khác.

Cảnh Vương ngầm lệnh cho hạ nhân thu dọn gian trạch viện càng sớm càng tốt, còn sai Hứa đại nương chuẩn bị thật nhiều món Lý Ngư thích ăn cùng với lương khô, thức ăn cho cá, chất đầy một xe. Đừng nói chỉ ngồi ngốc ở đó ba ngày, đến ba mươi ngày cũng vẫn đủ thức ăn.

Là người có thân phận cao nhất ở biên cảnh phía Tây, Cảnh Vương không cần nói cho người ngoài biết hắn mang vương phi đi đâu nhưng Vương Hỉ và Diệp Thanh Hoan thì chắc chắn phải nói. Kế hoạch của Cảnh Vương là giả bộ đi săn, thế nhưng hồi còn ở hoàng thành hắn lại rất ít khi đi săn nên lí do này thật sự quá qua loa. Lý Ngư muốn giúp hắn một chút, thì đột nhiên nhanh trí nghĩ ra ý tưởng đi hưởng tuần trăng mật.

"Điện hạ, chỗ của em ấy, người ta sau khi thành hôn sẽ đi hưởng tuần trăng mật, chính là hai người mới thành hôn sẽ đi du ngoạn giải sầu."

Lý Ngư nghĩ thầm đúng là thiệt quá, tại sao nhiệm vụ diễn ra trong ba ngày mà cậu lại nói thật cho Cảnh Vương là ba ngày chứ, đáng nhẽ cậu nên thêm vài ngày để bọn họ tận hưởng thế giới của hai người chứ.

Cậu nói như thế, Cảnh Vương rất tán thành, đồng thời hắn cũng nói lại lời này cho Diệp Thanh Hoan và Vương Hỉ.

Khi Vương công công biết điện hạ muốn ở một chỗ với vương phi thì vui ơi là vui. Trong phủ đã có bốn chủ nhân nhỏ, thiếu gia nhỏ rồi nên biết đâu sau chuyến này về sẽ có thêm vài tiểu thư nhỏ nữa thì sao?

Vương công công hí ha hí hửng đáp lại, ông học nhanh dùng nhanh, chúc điện hạ và vương phi hưởng tuần trăng mật thật vui vẻ.

Bên này, Diệp Thanh Hoan tình nguyện lắm. Diệp thế tử bị bắt đi lính nói với vẻ mặt hung dữ: "Dựa vào cái gì mà hai người đi... tuần trăng mật mà lại muốn ta trông con của hai người?"

Cảnh Vương nhìn Vương Hỉ, Vương Hỉ bật cười: "Thế tử gia, điện hạ nói, ngài ấy để ngài chăm sóc là vì coi trọng ngài."

"Ta nhổ vào!" Diệp Thanh Hoan nói, "Ta đến đây để uống rượu mừng, là khách đấy, trên đời này nào có đạo lý để khách đi làm việc chứ? Dù thế nào thì cũng phải để ta đi tuần trăng mật cùng với chứ." (Adu :))

Cảnh Vương ghét bỏ liếc y một cái. Cá Nhỏ bảo rằng, tuần trăng mật chỉ dành cho phu phu hưởng còn những kẻ dám chen ngang tuần trăng mật của phu phu thì chính là cây nến (bóng đèn).

Cho dù Diệp Thanh Hoan có đồng ý hay không thì đều không quan trọng, Cảnh Vương đúng giờ mang Lý Ngư xuất phát còn bốn thằng nhóc thì giao cho Diệp Thanh Hoan chăm sóc.

Bây giờ nhóm cá con không thể nói cũng không thể động đậy nhưng chúng vẫn có thể nghe, chúng biết hai người cha của mình phải ra ngoài thông qua các cuộc trò chuyện và giao chúng cho Vương công công và Diệp thúc thúc chăm sóc.

Nhóm cá con rất quen Vương công công nên khi Vương công công chăm thì các bé từ Đại Bảo đến Từ Bảo đều rất ngoan.

Còn Diệp thúc thúc thì là lần đầu các bé gặp, nhưng các cục cưng lại không khách khí với người lạ.

Diệp Thanh Hoan sắp làm phụ thân. Dù Cảnh Vương có không làm người thì cũng không làm ảnh hưởng đến việc y chăm bọn trẻ thật tốt, chỉ là khi y nhìn thấy ba nhóc mập giống hệt Cảnh Vương hồi nhỏ như đúc thì—— y khó lắm mới phân biệt được Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo. Trong đó Nhị Bảo, Tam Bảo vừa thấy mặt y là sẽ khóc ngay, làm y đau hết cả đầu còn Đại Bảo thì cứ trưng ra bản mặt nghiêm túc.

Diệp Thanh Hoan cũng từng bị nhóc mập đánh hồi còn nhỏ, lúc nhất thời, y còn tưởng rằng mình gặp nhóc mập thật, trong lòng run rẩy sợ hãi.

Y sờ sờ mũi, y cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi thì lập tức nhận được ánh mắt ghét bỏ của bọn nhỏ.

Diệp Thanh Hoan: ... Có chuyện gì thế, muốn đánh nhau ghê!

Nhưng Diệp thế tử là đại nhân, không thể ra tay với mấy đứa nhóc sơ sinh yếu ớt cái gì cũng không biết được, cho nên cuối cùng đánh thì vẫn không đánh được.

Diệp Thanh Hoan ôm Nhị Bảo Tam Bảo, lại gượng gạo ôm Đại Bảo vào lòng.

Y nghĩ thôi thì đây cũng coi là một loại rèn luyện đi, dù sao thì qua một thời gian nữa thì con y cũng sắp xuất thế rồi.

Diệp Thanh Hoan sờ đầu ba cục cưng, không nhịn được mỉm cười.

Ặc, còn có một nhóc Tứ Bảo nữa, lớn lên giống với Lý Ngư mấy phần, bé không nghịch ngợm giống với ba cục cưng kia mà cứ thấy y là bé sẽ cười ngay.

"Tứ Bảo, mau gọi thúc thúc!"

Diệp Thanh Hoan nổi hứng véo véo khuôn mặt nhỏ non nớt của Tứ Bảo, đúng kiểu điển hình của mấy thằng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Tứ Bảo vẫn mỉm cười như trước. Bỗng nhiên, bé "Gào" một cái rồi cắn vào tay Diệp thế tử. Mặc dù bé không có cái răng nào nhưng hai hàng nướu trống rỗng vẫn để lại hai vệt đỏ trên tay Diệp Thanh Hoan.

Diệp thế tử gào khóc thảm thiết.

Về phần Lý Ngư và Cảnh Vương, ngay sau đó họ đã đến chỗ ở bí mật, không lâu sau Cảnh Vương cũng đuổi hết những người khác đi, chỉ còn lại hai người họ.

Đồ ăn thức uống đã mang đầy đủ, Cảnh Vương lệnh cho người ta đào một cái ao trong viện rồi đổ đầy nước vào trong, bể cá cũng được mang theo.

"Điện hạ, em... Muốn bắt đầu." Lý Ngư thông báo.

Cảnh Vương kéo lấy Lý Ngư rồi lấy một chiếc túi gấm từ trong tay áo ra đưa cho Lý Ngư.

"Đây là thứ gì vậy?" Lý Ngư hỏi, Cảnh Vương luôn có đủ thứ để đưa cho cậu.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Cảnh Vương, Lý Ngư mở túi gấm ra.

Chỉ thấy trong túi gấm có một lá bùa hộ mệnh trông rất xưa cũ và một tờ giấy.

Trên tờ giấy có viết lai lịch của tấm bùa hộ mệnh này. Hóa ra đây là tấm bùa do Hiếu Tuệ hoàng hậu trước khi sinh Cảnh Vương đã cầu cho đứa bé chưa xuất thế nên thực tế, đây cũng coi như là di vật của tiên hoàng hậu, Cảnh Vương vẫn luôn cất kỹ, chưa từng đeo.

Vào đêm trước khi đến Tây Thùy, hắn đã cố ý sai người mang tấm bùa hộ mệnh đến chỗ Liễu Không đại sư, mời ông khai quang, chính là vì thời khắc này.

Yêu tinh độ kiếp, thông thường đều sẽ gặp nguy hiểm. Cảnh Vương tin tưởng, tấm bùa hộ mệnh này sẽ bảo vệ tính mạng Lý Ngư.

"Điện hạ, đa tạ ngài..."

Lý Ngư khịt mũi, tâm tình phức tạp đem bùa hộ mệnh đeo lên cổ. Thật ra cậu rất rõ, bản thân mình không phải đối đầu với thiên kiếp thật sự, còn tấm bùa hộ mệnh này cùng lắm chỉ là tờ giấy thôi, coi như có chuyện gì thì nó cũng không có tác dụng gì. Nhưng, cậu không ngờ rằng lời nói dối mà mình dùng để che giấu lại được Cảnh Vương dùng hết toàn bộ tâm ý và yêu thương cô đọng lại bên trong tấm bùa.

Dù cho cậu bất đắc dĩ nhưng giờ phút này cậu lại thấy rất hổ thẹn.

Có thể bắt đầu rồi, Cảnh Vương gật đầu với cậu.

"Điện hạ, ngài có thể quay người trước được không?"

Lý Ngư đưa ra yêu cầu cuối cùng của mình, thậm chí đến cậu cũng không rõ mình sẽ biến thành cái dạng gì cơ nên cậu cứ cho Cảnh Vương và bản thân một chút thời gian để thích ứng trước đã.

Cảnh Vương vẫn luôn cực kì kiên nhẫn với cậu. Cậu vừa nói xong, hắn liền lập tức nghe theo và xoay người.

Lý Ngư cắn răng nhanh chóng tiến vào hệ thống. Khi hệ thống hỏi cậu có muốn bắt đầu nhiệm vụ không, cậu đã không chút do dự chọn đồng ý.

Trong phút chốc một ý nghĩ vụt qua đầu cậu. Hệ thống từng nói rằng người cá và cá người sẽ thay nhau luân phiên xuất hiện nên liệu cậu sẽ biến thành người cá hay cá người trước tiên nhỉ?

...

Khi Lý Ngư hoàn hồn lại, cậu cảm thấy toàn thân mình được bao chùm bởi cảm giác mát lạnh còn trên mặt có chút ngứa, cúi đầu, thì lại phát hiện tay chân vẫn còn đó.

Lý Ngư vốn tưởng rằng mình không có thay đổi nhưng khi cậu muốn nói thì chẳng phát được tiếng gì, nhìn lại, thì lại phát hiện tay mình biến thành vây cá ngắn củn, cậu đột nhiên ý thức được, nhiệm vụ đã bắt đầu.

Không giống với hình cá của cậu, hình cá là một con cá hoàn chỉnh nên thực thể nhỏ hơn con người rất nhiều. Nhưng trước mắt, chân của cậu thì là chân con người còn kích thước thì ngang với con người, nhưng đôi tay lại...

A a a, đây chính là dạng cá người!

Nửa dưới là người còn nửa trên là... ! ! !

Lý Ngư vội vàng muốn che mặt, nhưng vây quá ngắn, không lâu sau cậu liền cảm thấy khó thở, xem ra tuy là nửa người nửa cá nhưng cậu vẫn không thể rời khỏi mặt nước.

Lý Ngư thậm chí không dám nhìn chính mình, càng không dám gọi Cảnh Vương xoay người lại. Cậu vội vàng dùng chân móc tâm khăn vải đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh, cố gắng quấn hết nửa người lại.

Lý Ngư đội khăn trên đầu, rồi chạy như điên đâm thẳng vào trong nước.

Coi như cậu có tin Cảnh Vương thì cậu cũng không muốn...

Hu hu hu, chính cậu cũng không dám nhìn thì sao dám để Cảnh vương nhìn chứ!

Cảnh Vương nghe thấy "ùm" một tiếng, Lý Ngư đã nhảy vào trong nước.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cảnh Vương không biết Lý Ngư biến thành kiểu gì, thế là hắn đứng cạnh ao một lúc.

Ao nước này không có sâu như cái ao trong Cảnh Vương phủ nên Cảnh vương ở trên bờ vẫn có thể mơ hồ thấy được hình bóng mờ nhạt của Lý Ngư.

Hắn cũng phát hiện, hình như Cá Nhỏ không có biến hoàn toàn thành cá.

Xét thấy đối phương trốn dưới nước không chịu ngoi lên, hơn nữa trước đây từng có vụ Lý Ngư bị cảm lạnh do ngâm nước quá lâu nên Cảnh Vương sợ lần này cậu cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự nên không lâu sau hắn định xuống nước.

Ngay khi hắn định cởi ngoại bảo ra thì mặt nước gợn sóng lăn tăn, người dưới đáy hồ ngoi lên mặt nước.

Cá Nhỏ? Cảnh Vương rất lo lắng.

Giờ khắc này Lý Ngư không nói lời nào, nửa người trên cùng mặt bị khăn vải quấn chặt, đứng ở trong nước.

Khăn vải lộ ra hai cái lỗ, Lý Ngư nhìn Cảnh Vương qua cái lỗ, hu hu hu, điện hạ ngài đừng có tới đây!

Hai người bọn họ đều không thể nói chuyện, Lý Ngư sốt sắng nhìn chằm chằm Cảnh Vương, một khi Cảnh vương tới gần, cậu liền lui về phía sau.

Qua mấy lần, Cảnh Vương cũng biết cậu đang trốn tránh.

Cảnh Vương nghĩ một chút, vươn tay muốn kéo Lý Ngư ra khỏi mặt nước. Lý Ngư muốn bắt lấy theo bản năng nhưng vây cá vừa lộ ra chút xíu, cậu nhớ mình không với tới nên bỗng rụt về

Cảnh Vương: "..."

Thị lực của Cảnh Vương rất tốt, lúc thoáng thấy vây cá bị che đi thì ngẩn người, hắn có thể đoán được vì sao Cá Nhỏ phải che kín mặt và nửa người trên.

... Quả thật có chút bất ngờ.

Cảnh Vương ho nhẹ một tiếng, Cá Nhỏ không cho hắn tới gần, hắn phải làm sao để động viên Cá Nhỏ đây?

Cảnh Vương nhìn xung quanh rồi phát hiện một cái sào tre.

Lý Ngư cũng nhìn ra, cậu và Cảnh Vương luôn muốn liên lạc với nhau, chẳng lẽ cái sào tre này có thể truyền tin tức sao?

Cõi lòng Lý Ngư đầy mong đợi, sau đó cậu thấy Cảnh Vương cắt đứt nửa ống tay áo rồi buộc vào cây tre, rồi từ từ đưa sào tre lại gần cậu.

Lý Ngư: ?

Sào tre đang buộc ống tay áo nhẹ nhàng lắc lư trên đỉnh đầu cậu.

Động tác này... Lý Ngư ngẩn ra.

Thật giống như, Cảnh Vương từng làm qua vô số lần, ôn nhu xoa đầu cậu vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.