Chương trước
Chương sau
Để đạt được hiệu quả tốt nhất, Lý Ngư chọn cá để làm cá trận đều là cá chép đỏ, thêm nữa cậu còn có một yêu cầu nhỏ đó là khi cậu huấn luyện cá thì không ai được xem, Cảnh vương đồng ý hết. Mặc dù cá chép được chọn để làm trận cá không được quý giá bằng cẩm lý trong cung nhưng nhìn qua thì chúng vẫn rất vui mắt.

Chỉ luyện tập thôi là chưa đủ, Lý Ngư còn xin Cảnh vương tự viết chữ "Thọ", để cá trận làm mẫu. Cảnh vương ban đầu còn cho rằng chuyện này có thành công được hay không thì cũng chẳng sao, chỉ nghĩ rằng đây là dỗ bé cá chơi vui thôi. Nhưng khi thấy trận cá dần xếp thành thứ tự, xếp thành chữ "Thọ" không khác chữ hắn viết lắm thì ngoại trừ chấn động ra thì Cảnh vương rất cảm động, trên đời này cũng chỉ có Cá Nhỏ mới có bản lĩnh này.

Sau đó, cá mất ăn mất ngủ vì bận rộn huấn luyện, Cảnh vương mơ hồ cảm thấy cá của mình gầy đi trông thấy nên đã chuẩn bị không ít thức ăn cho cá để cá bồi bổ, hình người của cá cũng đút không ít đồ bổ, thế nhưng Lý Ngư mỗi lần chỉ ăn một tí thôi đã tự giác buông xuống rồi.

Đừng đùa, cá cũng phải lên sân khấu đấy, hình thể cũng không được quá khác biệt với những con cá khác. Trước đây cậu không biết, nhưng khi hòa mình vào đàn cá, cậu mới nhận ra dáng người mình nổi bật đến cỡ nào.

Chẳng qua ngoài miệng Lý Ngư bảo không ăn chứ trong lòng lại rất muốn, thức ăn cho cá và đồ bổ Cảnh Vương tự tay đút đều rất thơm, cậu định sau lễ vạn thọ sẽ ăn lại cho đủ.

Cậu ở bên này luyện cá trận, bên kia người được Cảnh vương phái đi theo dõi Lục hoàng tử đã trở về bẩm báo, Lục hoàng tử mua rất nhiều đèn giấy. Lý Ngư lập tức hiểu ra, xem ra cậu nghĩ không sai về loại tình tiết sau không liên quan nhiều đến tình tiết trước này, Lục Hoàng tử vẫn chuẩn bị dùng quang ảnh như trong nguyên tác.

Chỉ là bọn họ nhìn chằm chằm Lục hoàng tử, vậy Lục hoàng tử liệu có nhìn chằm chằm bọn họ không?

Lý Ngư nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của Lục hoàng tử, bất giác rùng mình. Cậu quyết định không được thiếu cảnh giác, Lục Hoàng tử là kẻ mãi mãi đừng nên xem thường.

Tính đến những khả năng xảy ra sơ suất của cá trận, Lý Ngư cũng đã chuẩn bị trước một số thứ khác.

Chẳng bao lâu nữa là ngày lễ vạn thọ.

Cảnh vương vào cung từ rất sớm, Lý Ngư sợ nếu lúc này mình biến thành người, đến lúc vào cung xảy ra vấn đề gì lại không biến được, vì vậy một ngày trước cậu đã bàn với Cảnh Vương, để Lý công tử xin "vắng mặt" cả ngày. Cảnh Vương mang bể pha lê và cá nhỏ vào cung trước, Vương Hỉ dẫn theo thị vệ sẽ mang những con cá khác vào cung sau.

Do sợ bị người khác nhìn ra đầu mối, số cá này đều được thả vào một chiếc bể lớn phủ vải lên, thống nhất nói với người ngoài đây là lễ vật Cảnh vương dâng lên cho hoàng thượng.

Hôm nay Hoàng đế tổ chức yến tiệc tại điện Bảo Hòa, nhận đủ loại lời chúc của các quan lại. Quà mừng của các châu huyện đã được lục tục chuyển vào cung từ một tháng trước, dân chúng các nơi đến kinh thành mừng thọ, xem lễ cũng không hề ít, Hoàng đế còn ra lệnh dựng cổng chào ven đường tiếp đón.

Trong suốt quá trình diễn ra tiệc chúc thọ, Lý Ngư theo Cảnh vương, được mở mang tầm mắt không ít. Nếu dùng một chữ để hình dung tiệc sinh nhật của Hoàng đế, thì đó chính là "Giàu". Chỉ riêng quà của vương công đại thần dâng lên thôi thì số lượng đã nhiều đến nỗi thêm mấy điện Bảo Hòa cũng chứa không nổi, với giá trị của chúng, tùy ý lấy một món cũng có thể thành bảo vật gia truyền của người thường.

Hoàng đế rất vui mừng. Ông cùng mấy vị trọng thần, Thượng thư lục bộ uống vài chén nhỏ. Đến phiên các hoàng tử dâng tặng lễ vật, sắp xếp theo tuổi tác thì người đầu tiên là An Hầu - Nhị Hoàng tử, gã được Hoàng đế đồng ý đặc cách vào cung ngày mừng thọ. Nhưng Mục Thiên Chiêu vẫn như trước, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhìn thấy Hoàng đế còn không nhận ra. Mà Hoàng đế thấy An Hầu lại nhớ đến phong thái của Nhị Hoàng tử năm xưa, không tránh khỏi thương cảm.

Chẳng mấy chốc, tâm trạng thương cảm đã bị các vị hoàng tử khác làm phai nhạt. Tam hoàng tử Mục Thiên Minh cũng được chấp thuận vào cung, Hoàng đế nhìn Mục Thiên Minh đã khiêm tốn rất nhiều, gật đầu. Tam hoàng tử cẩn thận dâng quà lên, một viên xá lợi có giá vạn lượng hoàng kim, Hoàng đế rất cảm động, cảm thấy Tam Hoàng tử có tâm. Nhưng chắc chắn xá lợi vốn có nơi thờ cúng, làm thế này mất công, e là Phật sẽ không vui.

Vì là ngày vui, Hoàng đế vẫn chưa tỏ ra bất kỳ bất mãn nào. Tuy nhiên chỉ cần nghĩ kĩ hơn một chút, Tam hoàng tử trước giờ vẫn luôn bị cấm túc, bình thường cũng chỉ có thể đọc sách chép sách, vậy làm sao hắn ta lại có được vật đáng quý như xá lợi vậy?

Trong lòng Hoàng đế có chút nghi ngờ, Tam hoàng tử vẫn luôn mồm nói rằng mình biết sai rồi, hứa nhiều lần sám hối, nhưng Hoàng đế muốn tra lại Tam Hoàng tử cho rõ.

Lý Ngư ở trong bình thủy tinh cũng thấy được xá lợi Tam hoàng tử đâng tặng, một cục đen kịt, nhìn chẳng ra được hình thù gì cả. Mà cho dù Tam hoàng tử có mua được xá lợi thật hay không, thì xá lợi thật ra cũng chỉ là được tạo thành do hài cốt hòa thượng thôi, Lý Ngư theo bản năng có chút sợ hãi thứ này.

Cảnh vương cảm giác được cá căng thẳng, dùng tay áo che cho Lý Ngư.

Lý Ngư từ khe hở ống tay áo ngó ra bên ngoài, lúc này cậu mới thấy an tâm hơn nhiều.

Hai vị Hoàng tử nhỏ tuổi —— Thất hoàng tử, Bát hoàng tử, đều chép kinh cho Hoàng đế, được mẫu phi dắt tới dập đầu hành lễ.

Hoàng đế rất thích xem khuôn mặt non nớt của đám con trai nhỏ, nó khiến ông cảm thấy ông vẫn còn rất trẻ, thanh xuân vẫn còn đấy.

Khi đến lượt Lục hoàng tử, đầu tiên Mục Thiên Hiểu cúi đầu thỉnh tội, nói rằng bản thân nghèo khó, không có cách nào chuẩn bị một món quà ra dáng lễ vật, chỉ đành mượn chút quang ảnh, làm thành món quà hướng tặng Hoàng đế.

Gã nói như vậy, vừa nửa hở nửa che, cũng gợi lên lòng thương hại của Hoàng đế. Hoàng đế cũng rất tò mò đến cuối cùng Mục Thiên Hiểu làm gì, liền lệnh choLục hoàng tử làm hết sức.

Lý Ngư gào thét trong lòng: "Gã đến rồi, gã đến rồi!", sau đó vèo một cái dán người lên vách thuỷ tinh.

Theo Lục hoàng tử yêu cầu, ánh nến trong điện được dập tắt một nửa, rồi những chiếc cốc đèn được Lục hoàng tử mang tới treo lên. Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn, ông cảm thấy những chiếc đèn này thật tầm thường nhưng Lục hoàng tử lại mời ông nhìn xuống đất.

Chỉ thấy trên nền gạch vàng của điện Bảo Hòa, hiện lên rất nhiều cái bóng có m àu sắc đậm nhạt khác nhau, khi nhìn kĩ lại, mỗi một chiếc bóng là một chữ "Thọ", Hoàng đế vui vẻ nói: "Trời ơi, sao con làm được vậy!"

Mục Thiên Hiểu mỉm cười, tỉ mỉ giải thích cho Hoàng đế một lần. Hóa ra sau khi Lục hoàng tử mua đèn giấy, gã đã dán rất nhiều chữ Thọ đã được cắt vào trong đèn, sau khi thắp sáng đèn rồi treo lên cao, ánh đèn sẽ chiếu chữ xuống sàn.

Mục Thiên Hiểu khiêm tốn nói: "Cùng lắm chỉ là trò mèo thôi, khiến phụ hoàng chê cười rồi."

Hoàng đế vỗ tay cười lớn: "Trẫm biết con không dễ dàng gì, con có lòng rồi."

Thời điểm Lục hoàng tử dâng quà, Tam hoàng tử đứng ngay bên cạnh. Vốn Mục Thiên Minh rất tự tin với xá lợi của mình, hắn ta mong chờ có thể dựa vào xá lợi để vươn lên nhưng thái độ của Hoàng đế dành cho hắn ta và Lục hoàng tử mắt thường cũng có thể thấy được. Trong mắt Hoàng đế, xá lợi là thánh vật hắn ngàn kim vạn cầu lại không bằng mấy cốc đèn vớ vẩn linh tinh của Lục hoàng tử?

Trong lòng Tam hoàng tử tràn đầy nghi ngờ và hoảng loạn. Không phải Lục hoàng tử vẫn sẽ luôn chủ động giúp hắn ta sao, vì cái gì mà lễ vạn thọ quan trọng như này mà gã lại muốn cướp đi danh tiếng của hắn?

Ánh mắt Tam hoàng tử tràn ngập hoài nghi liếc nhìn Lục hoàng tử, Lục hoàng tử nhẹ giọng nói: "Tam hoàng huynh không nên tức giận, trước mắt ngươi vẫn đang bị cấm túc, ta cũng nghĩ, nếu như ta có thể nói được đôi câu trước mặt phụ hoàng là có thể giúp hoàng huynh thoát thân rồi."

Tam hoàng tử hơi sững sờ, lời Lục hoàng tử nói nghe rất có đạo lý nhưng liệu nó có thật là như vậy?

Lục hoàng tử lui về sau, La tổng quản tiến lên, nói nhỏ vài câu với Hoàng đế. Trước đó Vương công công ở Cảnh vương phủ đã nhờ ông, xin ông đem món quà của Cảnh vương thông báo cuối cùng. Đối với La Thụy Sinh chuyện này dễ như ăn cháo vậy, đã vậy còn được thêm một phần ân tình, cớ sao mà không làm. Vì vậy khi Hoàng đế liên tục tán thưởng món quà của Lục hoàng tử, La Thụy Sinh liền đúng lúc nhắc đến Cảnh vương.

Hoàng đế cười, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh vương: "Thiên Trì, nghe nói lần này con chuẩn bị quà không giống như những lần trước?"

Bình thường đều là Cảnh vương tặng tranh chữ tự mình viết, nếu như lần này Cảnh vương cũng có bất ngờ thì điều này thật đúng là điều trước nay chưa từng có.

Cảnh vương lập tức ra khỏi hàng, ngoài lấy tranh chữ mình viết ra còn kèm theo một bức tranh.

Hoàng đế nhìn thấy tranh chữ của Cảnh vương liền hiểu ra nở nụ cười. Có một người làm một việc nhiều năm như vậy, cũng có thể xem như là một kiểu kiên trì. Khi mở cuộn tranh ra, trong phút chốc Hoàng đế tràn đầy vui sướng.

"Hóa ra là con mời Đường Ngâm vẽ bức tranh chúc thọ à?"

Đường ngâm chính là tên họa sĩ, vị họa sĩ này trong dân gian được tán dương là "Họa tiên", Hoàng đế rất tán thưởng hắn ta, cũng từng tỏ ý mời chào nhưng hắn ta tính tình kỳ lạ, không tham tiền cũng không muốn chức quan, càng ít khi giúp người ta vẽ, không ngờ lại phá lệ vì sinh nhật của Hoàng đế.

Lục hoàng tử tự bày tỏ sự khó khăn của mình, Cảnh Vương chỉ hiến tranh, không hề đề cập đến chuyện thuyết phục Đường Ngâm, nhưng chỉ cần bày tranh ra đã biết hắn tốn bao nhiêu tâm tư.

Hoàng đế ngắm xong bức tranh Tiên hạc chúc thọ, hài lòng lệnh La Thụy Sinh cầm treo ở Càn thanh cung. Hoàng đế muốn ông có thể nhìn ngắm bức tranh này hàng ngày, ngay cả hình chiếu chữ "Thọ" trên mặt đất của Lục hoàng tử thì so trông cũng thật thô bỉ, với cả Hoàng đế cũng không muốn nhìn chữ này thêm một lần nào nữa.

Cảnh vương tặng tranh xong vẫn đứng yên đấy, Hoàng đế ngạc nhiên nói: "Lẽ nào con vẫn còn thứ muốn đưa?"

Cảnh vương khẽ gật đầu một cái, làm động tác mời.

Tâm trạng Hoàng đế vui vẻ, cũng nghe theo ý Cảnh Vương, di giá đi theo phương hướng Cảnh Vương chỉ. Cảnh Vương đi trước, dẫn Hoàng đế đến cạnh hồ.

La Thụy Sinh đỡ lấy Hoàng đế, đồng thời nhìn vào trong ao, chỉ thấy trong ao một vùng trời đỏ nhảy múa, khi nhìn kĩ lại hóa ra là do đuôi của rất nhiều cá chép đỏ.

Những con cá chép này bơi không ngừng, càng tụ càng nhiều, rồi cứ tụ trước mặt Hoàng đế mãi không tan đi.

Có lẽ La Thụy Sinh là người rõ nhất nguyên do Cảnh vương dẫn Hoàng đế đến đây, cười nói: "Hoàng thượng người xem, những con cá này đang chúc người đấy."

Bầy cá nhìn rất khiến người khác yêu thích, Hoàng đế mỉm cười gật gật đầu.

Lục hoàng tử theo sau Hoàng đế, nụ cười trên mặt vẫn được duy trì nhưng trong lòng có chút coi thường, đây thì tính gì chứ, chỉ cần thừa dịp trước khi Hoàng đế tới, tung thức ăn cho cá vào trong ao là cá tụ vào hết. Cái trò này hệt như trò mèo, sao có thể sánh với quanh ảnh của gã chứ?

Hoàng đế nhìn cá trong ao, đột nhiên ông phát hiện hình như đám cá trong ao này có đội hình, có dọc có ngang, thoạt nhìn giống như nét bút

La Thụy Sinh lúc này đã nhìn ra, kích động hô khẽ: "Có phải mấy con cá kia đang xếp chữ không?"

Hoàng đế lùi về sau một bước nhìn bao quát cả đàn cá chép, một vùng đỏ rực nối liền nhau thành một chữ to lớn đoan chính ngay ngắn.

— — — là chữ "Thọ".

Chữ "Thọ" ngày mừng thọ ông, cũng là chữ "Thọ" Cảnh vương viết rất nhiều năm.

La Thụy Sinh chấn động không thôi, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc: "Hoàng thượng, đây là cá chép đỏ chúc thọ đấy!"

Hoàng đế đầu tiên được nhận tranh tranh Mừng thọ tiên hạc bàn đào của Đường Ngâm, sau lại được chứng kiến cá chép đỏ chúc thọ, long tâm vui mừng. Lúc này La Thụy Sinh dẫn đầu, liên tục nói ra những lời cát tường, từng lời cát tường nói ra liên tục không trùng nhau nhưng đàn cá chép đỏ vẫn chưa tản đi!

Mọi người chưa từng thấy cảnh tượng như thế, dồn dập dâng lên trước xem trò vui.

Hoàng đế thích món quà của Cảnh vương nhất, khen không dứt lời. Nhưng ông không hỏi Cảnh Vương sao lại làm được, ngày tốt cảnh đẹp không cần phải phá hỏng, Hoàng đế xem nó như hiện tượng lạ.

Mục Thiên Minh tức giận nhìn tất cả những thứ này, thấy Mục Thiên Hiểu cũng đến xem, hắn ta châm chọc khiêu khích: "Ta không tâm tư xảo diệu bằng ngươi, còn ngươi thì còn không bằng một thằng câm."

Lục hoàng tử chỉ cười nói: "Món quà của Ngũ hoàng huynh thật không tầm thường, ta đúng là kém xa."

Mục Thiên Minh thấy dù mình ở lại cũng chỉ làm nền cho người khác, vội vã xin cáo lui.

Mục Thiên Hiểu vẫn cười trước sau như một, dù ai cũng không thể bắt lỗi gã.

Hoàng đế ngắm cá chép đỏ rất lâu, cá chép đỏ vẫn còn đấy, Lục hoàng tử hơi suy ngẫm.

Gã biết chắc chắn Cảnh vương đã động tay động chân dưới nước nên cá chép mới xếp lại thành chữ "Thọ" được, nhưng gã không biết Cảnh vương làm như nào, nhưng nếu gã có thể phá hỏng cá trận thì Cảnh vương không thể đắc ý được nữa.

Lục hoàng tử không mất quá nhiều thời gian đã tìm được sơ hở, gã đến bên nội thị gần đấy nói: "còn thức ăn cho cá không? Ta chưa từng gặp qua cảnh tượng nào như vậy, muốn đút cho chúng ăn một ít."

Lục hoàng tử không ngu đến mức sẽ đầu độc cá ngay trước mặt Hoàng đế, gã chỉ đơn thuần muốn cho cá ăn thôi. Chắc chắn có nguyên nhân nào đó mới khiến đám cá này xếp thành chữ "Thọ", nhưng cá chính là cá, bọn nó thì có mấy phần đầu óc chứ, chỉ cần gã ném thức ăn cho cá xuống là chúng nó sẽ tranh giành nhau.

Dưới cảnh tượng này, mọi người vây xem cũng bắt đầu muốn cho ăn, hành đồng của Lục hoàng tử chẳng hề bất ngờ, ngay cả Hoàng đế nghe thấy cũng nói: "Không tồi, trẫm cũng muốn khao chúng nó."

Trong phút chốc, trái tim Cảnh vương như nhảy lên tận cổ rồi,nhưng khi nhớ tới Cá Nhỏ cứ dặn dò và đảm bảo mãi, hắn không thể phá hỏng kế hoạch của Cá Nhỏ, Cảnh vương buộc mình phải tỉnh táo lại rồi nhìn chằm chằm bầy cá.

Lục hoàng tử cười đắc ý, gã nhận lấy thức ăn cho cá từ tay nội thị rồi vung một nắm lớn xuống.

Quả nhiên cá chép đỏ dồn dập tranh ăn, loáng cái chữ "Thọ" to lớn đã bị tản đi!

Hoàng đế dường như nhận ra được điều gì, ông hơi cảm thấy tiếc nuối. Thế nhưng ngay khi cá chép đỏ tản đi, ông lại thấy một con cẩm lý trắng bạc ánh vàng chậm rãi bơi ra từ trong chữ "Thọ".

Miệng con cẩm lý này ngậm một bông sen, vây ra lộ ra ánh vàng rẽ nước trong hồ, bơi đến bên chân Hoàng đế rồi ưu nhã xoay một vòng.

Hoàng đế: ! ! !

Đời này Hoàng đế chưa từng gặp nhiều chuyện bất ngờ như vậy!

"Thiên Trì, đây là... cá con nuôi!"

Rất nhanh Hoàng đế đã nhận ra cá cưng của Cảnh vương.

Cảnh vương gật đầu, cưng chiều nhìn con cá đang vui vẻ nhảy vũ điệu tảo biển.

May là Cá Nhỏ đã chuẩn bị trước để đối phó mấy trò chơi bẩn của Lục hoàng tử.

Con cá trong nước này, vừa là người hắn yêu, cũng là niềm kiêu ngạo của hắn..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.