"Hoàng thượng, ý của Vương công công là, chẳng lẽ trên người thần thiếp có mùi lạ mới khiến cá hắt hơi?"
Cừu thị mặt tối sầm, lẽ nào con cá này này chê cười người bà ta thối, sao nó dám chứ! Chắc chắn là nó đang cố ý gây khó dễ bà ta.
Tam hoàng tử Mục Thiên Minh chờ đợi cơ hội này đã lâu liền cùng Tiền phi trao đổi ánh mắt. Tiền phi nhân cơ hội nói: "Cừu tỷ tỷ việc gì phải kích động chứ. Con cá này ở cùng với Cảnh Vương điện hạ vẫn tốt mà, vì sao nó vừa thấy được tỷ tỷ, liền bắt đầu... không khỏe chứ?"
Tiền phi không giống Vương Hỉ, có thể mặt dày nói cá hắt hơi, bản thân Tiền phi chưa từng nghe nói điều này nên đổi thành từ ngữ uyển chuyển hơn.
"Có thể, nó thật sự ngửi thấy mùi vị đặc biệt. Tỷ tỷ vừa mới bị thương, nếu không tỷ vẫn nên mời thái y tới xem thử đi, vạn nhất nếu như vết thương có chuyển biến gì thì vẫn nên cẩn thận chút."
Cừu thị: "..."
Cừu thị cảm thấy Tiền phi không có ý tốt, đương nhiên muốn từ chối nhưng hoàng đế lại cảm thấy Tiền phi nói tràn đầy thân thiết, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiền phi nói cũng có lý, không bằng gọi thái y đến kiểm tra một lần nữa đi."
Thái y lần trước lại bị gọi tới, Mục Thiên Minh tận lực nhắc nhở: "Phải cẩn thận kiểm tra rõ ràng, xem vết thương của Cừu tần có biến chuyển gì hay có mùi khác lạ nào không."
Thái y nhận lệnh, kiểm tra so với trước đấy còn cẩn thận hơn bất cứ khi nào. Trong lòng Cừu thị vô cùng hoang mang, ngay cả bản thân bà cũng không biết vết thương xảy ra biến hóa gì.
Những lần trước thái y kiểm tra xong đều nói rằng Cừu Tần cần phải tĩnh dưỡng, nhưng lần này, thái y trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội, nói với hoàng đế thương thế của Cừu tần không việc gì nhưng chỗ vết thương lại có mùi cây bách, lúc trước thái y chỉ lo kiểm tra vết thương nên không chú ý tới điểm này.
Mùi bách?
Hoàng đế nhất thời cũng không hiểu rõ nhưng điều này ít nhất cho thấy cá của Cảnh Vương thật sự có thể gửi được mùi lạ.
Hảo cảm của hoàng đế đối với con cá của Cảnh Vương lại hơi tăng lên một chút.
Một lời thức tỉnh người trong mộng, hoàng đế nhìn sang Cừu thị, lạnh lùng nói: "Cừu thị, có phải nàng nói dối trẫm không, nói cho trẫm nàng thật ra bị thương ở đâu?"
Thời điểm thái y nhắc tới mùi bách, Cừu tần đã cụ đi chân lạnh toát. Hoàng đế trừng mắt nhìn bà, tâm trí Cừu tần trong nháy mắt trống rỗng, run rẩy quỳ xuống.
Một nội thị vội vàng bước vào điện, nhỏ giọng thì thầm với Mục Thiên Minh vài câu. Ánh mắt Tam hoàng tử rực sáng, lập tức đứng dậy nói: "Phụ hoàng, liên quan đến hỏa hoạn ở Chung Túy Cung, bên nhi thần có tiến triển mới. Nghe nói cung nhân đổi hoa trong Chung Túy Cung mất tích, thị vệ của nhi thần vừa vô tình phát hiện có thi thể phụ nữ ở ngự hoa viên, sau khi điều tra đó chính là người đổi hoa này."
Cái gì cơ??
Cá chép nhỏ chê cung đấu nhạt nhẽo, đang lén lút chơi trò cọ ngón tay với Cảnh Vương nghe vậy kinh ngạc ngây người. Nhân vật phụ đổi hoa nhỏ nhoi trong nguyên tác không có chết, sao bây giờ lại nghẻo vậy?
Khó trách ban đầu Tam Hoàng tử không tra được gì, phải đến lượt cậu ra tay...
Tam Hoàng tử chỉ nói mấy câu, cũng không nói rõ người đổi hoa tự sát hay bị giết.
Nếu là vế trước, có thể là do ngọn lửa nhỏ trong kế hoạch ban đầu biến thành lửa lớn thiêu rụi một nửa Chung Túy Cung. Người đổi hoa sợ không có cách nào giải thích nên mới đi kết thúc sinh mạng mình; nếu là vế sau thì ai là người giết người đổi hoa, chỉ dựa vào lời Tam hoàng tử nói Lý Ngư không đoán ra được. Thế nhưng, dù là vế nào, Cừu thị đều là người khả nghi nhất.
Cừu thị biết tin này, trong phút chốc trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tam hoàng tử oang oang giấu trong âm thanh sự vui sướng: "Nghe nói người đổi hoa này từng là cung nhân của Cừu tần, may là trước khi chết nàng ta có để lại một phong thư, nói ra hung thủ sát hại nàng."
Cừu Tần cảm thấy rất không ổn, hoàng đế đã xụ mặt xuống nói: "Trình hết lên."
Tiếp theo chính là thời gian thẩm vấn. Thị vệ của Tam Hoàng tử xác nhận người đổi hoa đã bị giết, trước khi chết nàng đã để lại di thư, người được chỉ ra trong thư không phải ai khác mà chính là chủ tử của nàng Cừu tần. Trong di thư, người đổi hoa cũng nhắc đến vốn Cừu tần ra lệnh cho nàng đốt lửa, Cừu tần sợ nàng tiết lộ bí mật nên có ý giết nàng.
Người bị giết còn có thể để lại di thư, e rằng việc này không đơn giản. Bản năng mách bảo Lý Ngư có gì đó sai sai, nhưng những việc Cừu thị đã làm trong di thư đều là sự thật.
Hoàng đế lập tức sai theo lời di thư đến Nhã Tâm Đài lục soát, lần lượt phát hiện những bằng chứng bất lợi cho Cừu thị như cành cây bách, khăn, còn tìm được nhân chứng thấy Cừu thị xuất hiện ở Nhã Tâm Đài.
Bất luận nguyên nhân chính khiến người đổi hoa chết là gì thì việc Cừu thị sai người phóng hỏa thiêu cung là thật, tự làm bỏng bản thân lừa hoàng đế là sự thật, thậm chí trên lưng còn có khả năng cõng mạng người. Mấy tội danh này ụp xuống, chút thương tiếc của hoàng đế với Cừu thị cũng biến mất hầu như không còn.
Trước đấy ông cho là Cừu thị kiêu căng, không thể dạy dỗ giáo dục Nhị Hoàng tử cho tốt chủ yếu là do ông tỏ ý lập thái tử khiến Cừu thị và Nhị Hoàng tử dã tâm bừng bừng, không ngờ rằng bản thân Cừu thị vốn có tâm địa rắn rết...
Cừu thị ngã quỵ trên mặt đất, đối mặt bằng chứng rõ ràng, bà ta một câu bào chữa cũng không thốt ra nổi. Trước mặt chúng phi tần, hoàng đế biếm Cừu thị thành dân thường, đưa vào lãnh cung, phái La Thụy Sinh lập tức đến phủ An Hầu, răn dạy tận mặt An Hầu.
Cừu thị và An Hầu không thể gây ra chuyện gì nữa.
Mục Thiên Minh đắc ý liếc Mục Thiên Hiểu, hắn muốn đôi mẹ con này mãi mãi không thể vực dậy, vị trí của hắn mới ổn định được.
Tam hoàng tử khoe khoang, Lục hoàng tử thuận theo cười nhạt.
Cảnh Vương không muốn nghe Cừu thị kêu khóc, mở lời từ biệt với hoàng đế. Hoàng đế còn có mấy phần hứng thú với Cá chép nhỏ, nhưng hiển nhiên giờ không phải lúc thích hợp để nghiên cứu điềm lành, ông lệnh Cảnh Vương ngày khác vào cung lại cùng thảo luận.
Thời điểm Cảnh Vương rời đi, hai mắt Lục hoàng tử nhìn chăm chú nhìn Cảnh Vương như đang suy tư điều gì. Cảnh Vương cũng chú ý tới ánh mắt của Lục hoàng tử. Hắn nhận ra có một tay của Lục hoàng tử luôn buông thõng xuống rụt trong ống tay áo chưa từng lộ ra.
Cảnh Vương lặng lẽ cụp mắt xuống.
Mục Thiên Hiểu nở nụ cười, đôi tay lộ ra từ ống tay áo lộ ra nhấc lên chắp lại chào hướng Cảnh Vương, giọng nhẹ nhàng: "Ngũ hoàng huynh đi đường cẩn thận."
Cảnh Vương thấy đôi tay gã không tì vết, cũng khách sáo gật đầu với gã.
Lý Ngư ở trong bình thủy tinh theo Cảnh Vương được một đoạn. Cảnh Vương dẫn cậu ra vào hoàng cung mấy lần, cậu cũng biết đại khái đường đi, đương nhiên nhận ra từ lúc ra khỏi cửa cung bọn họ không đi về phía vương phủ.
Sườn mặt kiên nghị của Cảnh Vương tựa như điêu khắc, sau lưng mấy chục thị vệ áo đen im lặng theo sau, Vương Hỉ bên cạnh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
Đây là muốn làm gì vậy? Cá chép nhỏ hoang mang không rõ.
Cậu nhớ lại trong nguyên tác nội dung đoạn Cừu thị bị vả mặt này chủ yếu là cuộc đối đầu giữa phe Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử, Cảnh Vương vẫn chưa ở đây. Trong nguyên tác trận hỏa hoạn này chỉ làm hư hại một gian cung thất, ngọn lửa không lớn, người đổi hoa cũng không chết, Cừu thị cuối cùng bị hàng vị nhưng không bị tống vào lãnh cung, bà ta vẫn còn có thể kéo dài hơi tàn một thời gian. Nhưng hiện tại sự thật là Cảnh Vương không chỉ có ở đây mà còn truyền tin cho Tam hoàng tử, mượn tay Tam hoàng tử trừ bỏ tai họa Cừu thị, kết cục của Cừu thị thảm hơn trong sách nhiều...
Trận tranh đấu này nhìn ở bề ngoài thì Tam hoàng tử và Lục hoàng tử thắng nhưng thật ra người thắng lại là Cảnh Vương.
Trong lòng Lý Ngư run lên, bỗng nhiên nhớ tới cái chết của người đổi hoa. Người đổi hoa không phải tự sát vậy ai là người giết nàng ta?
Cá chép nhỏ trộm liếc Cảnh Vương. Vì sao trên người Cảnh Vương lại có sát khí, lẽ nào người đổi hoa là do Cảnh Vương ở trong bóng tối giết?
Rất nhanh, cậu đã tìm ra được đáp án.
Đêm đã khuya, Cảnh Vương mang theo bình thủy tinh rẽ trái lượn phải, cuối cùng dừng lại trước một gian nhà, giờ tay.
Sau lưng hắn, tất cả thị vệ đều ẩn vào trong bóng đêm, ngay cả Cảnh Vương cũng tự mình tìm một nới kín đáo, im lặng nhìn vào gian nhà.
Trong nhà tiếng cãi cọ ầm ầm, thi thoảng lại vọng ra tiếng quở trách và răn dạy, hình như đang có người cãi nhau trong đó. Chỉ chốc lát sau, một người được tùy tùng vây quanh nổi giận đùng đùng bước ra.
Người này Lý Ngư nhận ra, chính là nội thị tổng quản La Thụy Sinh.
La công công không giấu được tức giận đầy mặt. Một nội thị đi theo bên người vội vã khuyên nhủ:"Ngay cả công công được lòng ngự tiền phụng chỉ đến mà cũng dám tranh luận, An Hầu thật đúng là không có đầu óc, nhìn dáng vẻ này thì có dìu cũng không đứng lên nổi."
La Thụy Sinh giận thật, nhưng tùy tùng nói toẹt ra như vậy lại cảm thấy không ổn thoả: "Không cần chèn ép An Hầu như thế, dù sao hắn cũng là hoàng tử."
Tùy tùng hai bên không để ý: "Ôi, công công ngài chưa trải qua việc đời, phượng hoàng nghèo túng thì làm được gì chứ, mất thánh tâm thì còn chẳng bằng nổi một con con gà."
Thật là như vậy, La Thụy Sinh khinh thường cười nhạo, không cần phải nhiều lời nữa.
Lý Ngư nhận ra từ cuộc trò truyện của họ, đây là nơi An Hầu ở, vừa nãy hoàng đế lệnh La tổng quản qua đây răn dạy nên La tổng quản mới xuất hiện ở chỗ này
Đám người La công công rất nhanh đã đi xa, Cảnh Vương đợi người đi hết rồi sai thị vệ hắc y bao vây quanh nhà, quấn chặt dây xích trên bình thủy tinh vài vòng thật chặt rồi giữ chặt trong tay, đề khí nhảy lên nóc nhà.
Lý Ngư không chút đề phòng đột nhiên được đưa lên trời: ! ! !
Lý Ngư chăm chú nhìn, xung quanh bốn phía đen kịt, vậy mà bạo quân chủ nhân lại mang cá cưng ngồi xổm trên nóc nhà An Hầu.
Lý Ngư không biết Cảnh Vương đang làm gì, dù sao cậu cũng chẳng ra khỏi bình thủy tinh được, đơn giản tò mò nhìn Cảnh Vương. Chỉ thấy Cảnh Vương một tay gắt gao nắm chặt bình thủy tinh như cũ, một tay nhẹ nhàng lật một mảnh ngói, ánh nến mờ nhạt trong phòng chiếu ra ngoài.
Chẳng biết có phải cố ý hay không, Cảnh Vương nhường sang một bên để Cá chép nhỏ đang làm loạn trong bể dừng lại, vừa lúc có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng.
An Hầu bị nhốt ở trong nhà nhiều ngày, trên sàn nhà toàn mảnh đồ sứ gạch vỡ, gần như không có đồ trang trí nào hoàn hảo.
Mục Thiên Chiêu ngồi trên chiếc ghế dựa gỗ tử đàn, ôm đầu chán nản. Từ khi gã bị cấm túc, vẫn luôn không thể gặp mặt hoàng đế, bây giờ trong cung lại truyền ra tin Cừu thị bị đày vào lãnh cung, hoàng đế còn đặc biệt phái La Thụy Sinh đến răn dạy gã. Mục Thiên Chiêu sinh ra chính là hoàng tử, sao có thể chịu ấm ức này, cơn tức càng lúc càng không kiềm chế được, tranh cãi với La công công xong hối hận cũng đã muộn.
Mấy ngày nay cuộc sống của gã cực kỳ không thoải mái, thường xuyên đánh chửi người bên mình, thê tử nhi nữ cũng không dám tới gần gã, chỉ còn vài kẻ tôi tớ dám đánh bạo lại đây chăm sóc.
Một hạ nhân lớn tuổi bưng chén canh tới, thấp giọng khuyên Mục Thiên Chiêu vài câu. Mục Thiên Chiêu không kiên nhẫn hất tay một cái, chửi ầm lên, hạ nhân không dám ở lâu, lặng lẽ lùi ra.
Lý Ngư theo dõi động tĩnh phía dưới, thấy Nhị hoàng tử ngày thường mặt mũi sạch sẽ giờ râu ria xồm xoàm, cá rất hả giận. Nhưng mà Cảnh Vương cũng không chỉ có mỗi nhìn như vậy. Hắn bỗng nhiên cử động, tay mò vào trong ngực, móc ra một vật.
Lý Ngư nhìn thoáng qua, ngạc nhiên đến ngây người, đây là... gối ôm cá mất tích đã lâu của cậu!
Gối ôm hình con cá này là phần thưởng của một lần làm nhiệm vụ, được chế thành từ nguyên liệu đặc thù và trông giống hệt cá, người bình thường không sờ vào cẩn thận cũng không phân biệt được. Đến cậu cũng quên mất mình vứt ở xó nào rồi, sao nó lại lạc sang chỗ Cảnh Vương vậy?
Nghĩ tới Cảnh Vương yên lặng cầm gối ôm cá của cậu còn không trả, Lý Ngư: "..."
Cảnh Vương móc ra một sợi dây mỏng như tóc, cột trên đuôi gối ôm hình cá sau đó nháy mắt với Cá chép nhỏ.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư cảm thấy trong cái nháy mắt này của Cảnh Vương có nụ cười acquy khi việc nào đó sắp thực hiện được. Khi cậu còn đang băn khoăn không biết đối phương định làm gì, Cảnh Vương đã nhanh nhẹn nhét gối ôm cá treo dây vào trong phòng.
Lý Ngư: "......"
Lý Ngư vội nhìn vào phòng, thấy gối ôm cá lặng lẽ ngâm trong bát canh. Vì có dây buộc điều khiển, Cảnh Vương bắt trúng thời cơ, khi rơi xuống không phát ra tiếng động nào, Mục Thiên Chiêu đang oán trời trách đất cũng không phát hiện.
Mục Thiên Chiêu mắng tôi tớ xong, lại mắng La công công, mắng xong có chút khát nước, liền bưng bát trên bàn lên, không thèm nhìn uống một ngụm canh.
Uống xong, gã đột nhiên phát hiện trong bát cánh có một con cá xám xịt đang nổi lềnh bềnh.
Một con cá luôn đem lại vận rủi cho gã.
Mục Thiên Chiêu bị dọa cho phát sợ, lỡ tay đập bát xuống đất.
"Không phải ta, không phải ta, ngươi đừng tìm ta!"
Mục Thiên Chiêu liều mạng lắc đầu trừng con cá nằm trên mặt đất. Cá cũng không nhúc nhích trông như đã chết nhưng Mục Thiên Chiêu vẫn sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.
Gã như nhớ ra được gì đó, dùng sức moi họng mình kêu thảm thiết: "Người đâu, đến nhanh! Cứu mạng, mau cứu ta!"
Mục Thiên Chiêu không dám nhìn cá trên đất nữa, cũng không dám ở trong phòng một mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Vì sao Mục Thiên Chiêu lại kích động như vậy?
Lý Ngư hơi khó hiểu. Cậu biết Mục Thiên Chiêu rất ghét cậu nhưng cũng không đến mức vừa thấy đã bị dọa như vậy, liên tục lăn lộn hô cứu mạng gì chứ, quá khoa trương rồi, cá còn có thể cắn người à!
Lẽ nào...
Lý Ngư chợt nảy ra một ý nghĩ, kết hợp với hành động kì lạ của Mục Thiên Chiêu, chẳng lẽ vụ hạ độc thức ăn cho cá, chỗ thức ăn có độc suýt nữa Hùng Phong ăn phải lúc trước đấy là chủ ý của Mục Thiên Chiêu à?
Cho nên khi phát hiện gối ôm hình cá, An Hầu trong lòng có quỷ liền tưởng là linh hồn cá chết quay về lấy mạng, thậm chí còn cho là... nước canh mình vừa uống đã bị hạ độc?
An Hầu tin tức không thông đến nay còn không biết cá chép trong bát canh gã vừa uống vẫn còn sống vui vẻ đấy.
Lý Ngư bỗng nhiên thấu hiểu tâm tư An Hầu. Cậu cũng hiểu ra vì sao Cảnh Vương phải mang cá trèo lên nóc nhà An Hầu, thả gối ôm cá xuống dọa.
Lý Ngư hít sâu một hơi, nếu như nói An Hầu là muốn hại cá, vậy thì Cảnh Vương hắn... có lẽ là đang báo thù cho cá.
Cá chép nhỏ nhìn An Hầu như phát điên gào rú phía dưới rồi nhìn Cảnh Vương yên tĩnh bên cạnh, không nhịn được muốn cọ cọ chủ nhân một chút.
Người này, vì sao đối xử với cá tốt như vậy?
Cậu cảm thấy chắc chắn người đổi hoa không bị Cảnh Vương giết bởi vì Cảnh Vương có thể trực tiếp ra tay nếu muốn xử lý Nhị hoàng tử, thật sự không cần đi vòng giết một cung nhân vốn không cần chết.
Cảnh Vương thừa dịp An Hầu tìm người nhanh chóng thu hồi gối ôm cá lại, nâng bình thủy tinh nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nóc nhà.
"Điện hạ!" Vương Hỉ như bay chạy tới. Ông ở dưới này phụ trách tiếp ứng Cảnh Vương.
An Hầu đã triệt để thất thế, nợ gã thiếu phủ Cảnh Vương cũng đã đến lúc phải trả lại rồi.
Cảnh Vương cứ dọa An Hầu trước đã. Hắn còn nhớ rất rõ lúc hắn giết nữ thích khách Cá Nhỏ sợ hãi ra sao, Cảnh Vương nhận được bài học, không thể để Cá Nhỏ trực tiếp thấy, chỉ để Cá Nhỏ nhìn An Hầu bị dọa sợ bớt giận một chút thôi.
Sau đấy Cảnh Vương hờ hững làm một cái thủ thế với Vương Hỉ, đợi sau khi hắn đi phải làm mọi chuyện sạch sẽ.
Vương Hỉ tuân lệnh, Cảnh Vương liền mang cá về phủ trước. Vương Hỉ đoán chủ tử đi xa rồi mới hạ lệnh thị vệ mai phục xung quanh ra tay.
Ngày hôm sau, phủ An Hầu rối tung lên, nghe nói An Hầu bị hoàng đế khiển trách, gã tâm trạng không tốt, uống rượu trút giận, sau khi say rượu đi lại lung tung rồi trượt chân ngã vào ao nhà mình, lúc được tôi tớ phát hiện đã là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Hoàng đế giận dữ, hành đồng này của An Hầu biểu hiện bất mãn của gã với ông. Hoàng đế nể tình An Hầu là hoàng tử vẫn để cho thái y chữa trị cho. Thái y y thuật cao minh, cứu được tính mạng An Hầu nhưng sau khi An Hầu tỉnh lại thì cả người trở nên điên điên khùng khùng, lát thì nói "Không phải ta", lát sau lại nói "Là ta", không ai hiểu nổi gã.
Hoàng đế thất vọng cục độ với người con trai này, hạ lệnh nhốt An Hầu lại, miễn cho thả ra ngoài lại làm kinh sợ người khác, nhưng mà theo việc Cừu thị bị biếm vào lãnh cung, không ai sẽ không có mắt nhắc tới An Hầu trước mặt hoàng đế.
Mỗi phủ đều có người hầu trung thành, An Hầu cũng không ngoại lệ. Có người hầu phủ An Hầu tìm La tổng quản La đút lót, muốn qua La tổng quản xin hoàng đế chăm sóc. La Thụy Sinh cười đồng ý nhưng thu tiền không làm, ai bảo An Hầu đắc tội ông chứ?
Cảnh Vương mới dẫn cá về đến nơi, thuộc hạ đã báo một tin tức tốt, qua nhiều ngày thợ thủ công không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng bể cá mới trong phủ cũng được sửa xong
Lý Ngư vốn có chút mệt rã rời, sau khi biết được tin tức này lập tức phấn chấn, không ngừng thổi bong bóng bán manh với Cảnh Vương. Cảnh Vương cho cậu bể cá mới, cậu chỉ mới nghe mấy lần thôi, nghe sắp chảy nước rãi rồi!
Bây giờ chỉ cần cá chép tinh vung đuôi một cái thôi là Cảnh Vương đã biết cậu muốn sao. Hắn thuận theo ý cá, không thả cá từ bình thủy tinh ra luôn mà đưa cá cùng đi xem bể cá mới.
Hàng rào tu sửa Cảnh Vương phủ vốn dĩ được rào xung quanh giờ đã được dời đi, lộ ra dáng vẻ thật. Lý Ngư hét lên một tiếng hét kinh hãi, cả cá đều ngây dại.
Không nhìn không biết, ở những nơi kề sát sân trong phủ, tất cả hồ nước ao sen vốn có đều được đào thông, đất trống không có hồ cũng đào ao, chỗ nào cũng thông nhau, toàn bộ nơi này trở thành một bể cá khổng lồ, dường như vương phủ lớn bao nhiêu thì bể cá mới lớn bấy nhiêu.
Không, cái này không thể gọi là bể cá được mà phải gọi là ao nuôi cá thì đúng hơn. Trong ao nuôi cá đã được đổ đầy nước trong suốt, dòng nước chảy róc rách, bên cạnh còn đắp một guồng nước nhỏ, cứ mười bước lại có thị vệ gác không cho người khác đến gần.
Lý Ngư ngẩn người nhìn bể cá mới rộng đến mức không rõ điểm cuối, hốc mắt nóng lên.
Lớn như vậy đều cho một mình con cá là cậu sao? Đúng là cậu có lớn hơn một vòng nhưng mà Cảnh Vương còn làm cho cậu một bể cá lớn như này...
Hu hu hu, cá cảm động quá!
Cảnh Vương cúi người, nghiêng bình thủy tinh muốn Cá chép nhỏ vào bể cá mới bơi thử một chút.
Nhưng mà Cá chép nhỏ thế nào cũng không chịu bơi ra khỏi bình thủy tình. Cảnh Vương không còn cách nào đành phải tự mình lôi cá từ trong bình ra.
Đôi mắt đen láy của Cá chép nhỏ nhìn hắn, đầu cá thuận theo cọ tay hắn.
Cảnh Vương cong môi, nâng cá đem bỏ vào trong nước. Đây là lễ vật hắn tặng cho Cá Nhỏ, mong Cá Nhỏ sẽ thích.
Nội tâm Cảnh Vương đối với việc xử lý An Hầu không hề gợn sóng, sát ý dày đặc biến thành chút ngại ngùng.
Cá chép nhỏ quay vài vòng dưới chân Cảnh Vương, sau đấy mới bắt đầu chậm rãi bơi, bơi càng lúc càng nhanh. Nước ao phía sau đuôi hóa thành bọt sóng trong suốt liên tiếp nở rộ.
Đây là lần đầu tiên Lý Ngư du lịch trong ao sau khi xuyên sách hơn nữa còn được bơi một quãng dài như vậy. Lúc đầu cậu còn có chút câu nệ, nhưng khung cảnh kỳ công tuyệt đẹp dưới nước lập tức thu hút sự chú ý của cá.
Đây không phải là ao cá bình thường, Cảnh Vương làm việc cẩn thận tỉ mỉ sai người tạo ra một thế giới dưới nước dành riêng cho cá.
Trên vách đá dưới nước được khảm từng vòng dạ minh châu, soi chiếu nước ao vốn dĩ tối tăm sáng chưng như ban ngày. Dưới đáy ao dài nhấp nhô là từng viên đá đủ màu được mài tròn xoe, ở giữa còn có đình đài lầu các, cây cối núi đá đều được thu nhỏ theo cảnh quan thực tế, được điêu khắc trên ngọc thạch.
Cá chép nhỏ nhìn sững sờ, chậm rãi bơi qua thưởng thức rồi mới dần dần nhận ra đây là khung cảnh bên ngoài vương phủ. Thợ thủ công khéo tay, khắc hoạ đến cực kỳ sinh động từ lớn đến bé bao gồm đường xá, quầy hàng, người qua đường hay ngựa xe, thậm chí cả chó mèo cũng được chạm khắc ra.
Vì cậu luôn được Cảnh Vương đặt trong bình thủy tinh mang tới mang lui nên ít nhiều cũng được thấy quang cảnh náo nhiệt ngoài phủ, trong lòng tràn đầy hâm mộ, nay toàn bộ nó đều có trong bể cá mới của cậu, hết thảy thuộc về cậu.
Lý Ngư tự hào dạo quanh, dùng vây cá sờ cái này một cái, chọt cái kia một chút, yêu thích không buông tay. Mặc dù cậu không thể ra khỏi phủ, nhưng tâm trạng thích tham gia náo nhiệt cuối cùng cũng đã được thỏa mãn nhiều.
Cuối cùng, cậu bơi tới một nhà độc lập cuối đáy ao.
Lý Ngư cảm thấy ngôi nhà này nhìn hơi quen mắt, ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra đây là gian nhà của Cảnh Vương, không ngờ chủ nhân bạo quân còn khắc cả nơi mình ở vào.
Lý Ngư bơi vòng quanh phòng một vòng, phát hiện cửa có thể mở hướng ra ngoài, cá chép nhỏ tự mình dùng miệng vụng về mở cửa.
Trong sân, có một nam nhân được khắc bằng ngọc đang đứng ở đấy, mang quan vấn tóc, thân mang cẩm bào, bên thắt lưng còn đeo một thanh kiếm.
Mặc dù không khắc những chi tiết như khuôn mặt nhưng Lý Ngư lập tức liền nhận ra đây chính là tượng ngọc Cảnh Vương vì trong số tất cả những người cậu biết chỉ có Cảnh Vương mới ăn mặc thế này.
Tại sao người lại đáng thương như thế, chỉ có một mình mình.
Lý Ngư cười hì hì nhào đến đẩy ngã tượng ngọc, không ngại ngần quấn quanh tượng.
Chơi một lúc đủ rồi, cậu lại ngậm tượng ngọc lên, nghiêm túc đặt tượng cẩn thận.
Lý Ngư nhớ từng thấy trên vách đá dưới nước có trang trí hòn đá nhỏ hình cá.
Cục đá có như vậy rất nhiều. Lý Ngư không phí sức liền tìm được một khối, ngậm lấy một góc, dùng sức bẻ nó từ trên vách đá xuống.
Tất cả thuận lợi, cá kéo hòn đá hình cá, bơi tới chỗ tượng ngọc lần nữa, để hòn đá bên cạnh tượng ngọc rồi đóng cửa lại.
Xong rồi. Vậy là từ giờ chủ nhân bạo quân sẽ không còn cô đơn nữa!
Lý Ngư hưng phấn xoay hai vòng rồi trở lại tìm chủ nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]