Chương trước
Chương sau
Cảnh Vương phủ chào đón một vị khách không mời mà đến.

Bởi vì Cảnh Vương tính tình lạnh nhạt, căn bản sẽ không mời ai nên bình thường người tới Cảnh Vương phủ chỉ có hai loại: người trong cung truyền chỉ là một loại, loại còn lại chính là thế tử của Thừa Ân Công phủ - Diệp Thanh Hoan.

Vị thế tử này thích náo nhiệt, y và Cảnh Vương cô lạnh (cô độc + lạnh lùng) không hợp nhau nhưng hàng ngày y lại không thèm kiêng nể Cảnh Vương mặt lạnh mà thường xuyên qua phủ chơi. Mỗi lần thế tử Thừa Ân Công vừa đến, mặt Cảnh Vương liền đen như đáy nồi. Diệp Thế Tử không những không sợ còn rất vui, bởi vì y là biểu đệ ruột của Cảnh Vương, Cảnh Vương có thể bảo những kẻ khác cút nhưng lại không thể bảo biểu đệ mình cút.

Nhiều lắm thì hắn chỉ có lệnh thị vệ xách cổ áo Diệp Thanh Hoan, ném Diệp thế tử ra ngoài.

Lần trước Cảnh Vương phủ thiết yến, thế tử Thừa Ân Công bởi vì giải quyết việc công nên không có mặt, y đã thầm hối hận khi mình không thể gia lần náo nhiệt này, qua mấy ngày, y rảnh liền lập tức qua gõ cửa.

Nghe nói Cảnh Vương nuôi thú cưng, là một con cá. Hôm nay Diệp Thanh Hoan tới đặc biệt để khoe khoang thú cưng của mình. Thế tử Thừa Ân Công nuôi một con chó, y cảm thấy từ nay về sau, ít nhất ở khoản nuôi thú cưng thì y với Cảnh Vương cuối cùng cũng nói được nhiều hơn hai câu.

Diệp Thanh Hoan dắt chó của mình, theo Vương Hỉ đi gặp Cảnh Vương.

Thấy biểu ca của mình, Diệp Thanh Hoan cũng không cần Vương Hỉ chào hỏi nữa mà tự động lấy một cái ghế dựa hào hứng ngồi, vừa mở miệng cái là câu đầu tiên đã hỏi tới cá.

"Thiên Trì, huynh nuôi cá thật à?"

Cảnh Vương liếc con chó lông đen cao to lớn sau lưng Diệp Thanh Hoan, trên cổ nó đeo một cái vòng vàng nặng trịch. Lần đầu tiên trong đời Cảnh Vương không sai người ném biểu đệ ra ngoài mà sai Vương Hỉ khênh bể cá tới.

Từ khi bể cá thủy tinh được ngự ban di chuyển tới Cảnh Vương phủ thì chưa từng được di chuyển vì nó vừa lớn vừa nặng, muốn di chuyển cũng không tiện. Thế nhưng, vì thế tử Ân Thừa Công mà Cảnh Vương muốn di chuyển bể cá, Vương Hỉ bất đắc dĩ vừa buồn cười nghĩ: ai bảo trước kia Diệp Thế Tử khoe khoang với điện hạ chứ, bây giờ thì điện hạ cũng muốn khoe .

Thật ra bảo Diệp thế tử vào phòng xem cũng được, thế nhưng ai bảo Cảnh Vương không thích chó của Diệp thế tử chứ, vào trong phòng xem sao có thể thấy rõ như ở bên ngoài được.

Diệp Thanh Hoan đợi không lâu thì nghênh đón một cái bể cá làm bằng thủy tinh cao tới nửa người. Diệp Thanh Hoan há hốc miệng quên luôn cả khép lại. Cũng không phải là Diệp thế tử chưa từng nhìn thấy thủy tinh, mà là trong bể cá nhét đầy đá quý, gần như là lóe mù mắt Diệp Thanh Hoan. Hơn nữa trong bể cá, rõ ràng chỉ nuôi một con cá chép nhỏ bình thường màu đen mà thôi!

"Có phải huynh đem toàn bộ gia sản đập vào bể cá không đấy?" Diệp Thanh Hoan lẩm bẩm nói.

Diệp thế tử đối với việc thú cưng có quý hay không quả thực cũng không để ý. Nhưng Cảnh vương sủng con cá đến mức này thì quả thật còn hiếm hơn cả bản thân nó.

Vốn y định khoe con chó nhà y được đeo xích làm từ vàng, thế nhưng nó mà so với bể cá của Cảnh Vương thì chẳng là gì cả. Dù cho cái vòng bằng vàng có giá như nào thì mấy cái món có trong bể cá của Cảnh Vương sợ là có tiền cũng không mua được.

Cảnh Vương dùng vẻ mặt "Ngươi có ngốc không" nhìn Diệp Thanh Hoan một cái.

Diệp Thanh Hoan cứng người, nhớ ra thật ra Cảnh Vương là người có tiền, chỉ là bình thường hắn thâm tàng bất lộ, sao bây giờ tự dưng lại đi khoe rồi?

Diệp Thanh Hoan không muốn mất mặt, vỗ tay một cái, con chó đen y nuôi chạy đến, nhào tới chân y.

Diệp Thanh Hoan lập tức tìm về mấy phần tự tin, y ôm lấy chó yêu, chó lông đen gặm gặm mặt Diệp Thanh Hoan, Diệp Thanh Hoan cười thị uy một cái với Cảnh Vương.

Cảnh Vương thấy Diệp thế tử là đang gây hấn nhưng hắn chưa từng búng tay, cũng chưa từng huấn luyện cá. Cảnh Vương cảm thấy Diệp Thanh Hoan thật ngây thơ, cũng chẳng kỳ vọng gì.

Lý Ngư trong bể cá cũng phát hiện Diệp thế tử và chó, tình hình này vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra, đây là muốn các thú cưng tranh tài à? Lý Ngư hưng phấn vẫy đuổi, lặn xuống nước rồi vọt ra khỏi thành bể.

Thời khắc kiếm thể diện cho chủ nhân tới rồi, chó thì tính là gì chứ, mười con cũng không đấu lại được cậu!

Cảnh Vương thấy hình như cá của hắn. . . kích động.

Vậy tạm thử một lần đi.

Cảnh Vương do dự vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Lý Ngư biết Diệp Thanh Hoan đáng tin nên cũng không che dấu, cậu quẫy đuôi một cái, nhảy từ trong bể ra, chuẩn xác lọt vào lòng bàn tay Cảnh Vương.

Cảnh Vương bưng lấy con cá làm tăng thể diện cho mình, tiện nhéo nhéo lưng nó luôn. Lý Ngư muốn nhân cơ hội này tiếp xúc thân mật, nhưng động tác của Cảnh Vương lại nhanh hơn, hắn đặt Lý Ngư trong chén trà hình cánh hoa được Vương Hỉ chuẩn chuẩn bị sẵn.

Lý Ngư hôn trộm thất bại: ". . ."

Lý Ngư trong chén trà mất hứng thú bay nhảy, hu hu hu, để cậu ra ngoài, cậu muốn làm nhiệm vụ!

Cảnh Vương đùa cá trước vẻ mặt khó có thể tin được của Diệp Thanh Hoan. Con cá bình thường nhảy lên cũng không có gì đặc biệt nhưng có thể nhảy chuẩn xác vào lòng bàn tay của Cảnh vương thì....bình thường chó yêu của y nếu như không có đồ ăn dẫn thì sẽ không chủ động tới liến tay y, thế nhưng Cảnh Vương lại không có cái gì để cho ăn!

. . . Bại, bại, nhân sinh Diệp Thanh Hoan không còn gì luyến tiếc.

Chờ một chút, Diệp Thanh Hoan nhớ tới một chuyện, xoa xoa mặt nói: "Thiên Trì, cá huynh tên gì?"

Cảnh Vương : ". . ."

"Chó nhà ta gọi Hùng Phong."

Diệp Thanh Hoan nhếch miệng cười, cảm thấy mình đã thắng được một ván. Y dám chắc cái tên Cảnh Vương như hũ nút này chắc chắn sẽ không đặt tên cho thú cưng.

Coi như Hùng Phong thông mình bằng Cá chép nhỏ, thế nhưng bàn về việc đặt tên thì y vẫn thắng Cảnh Vương.

Cảnh Vương : ". . ."

Lý Ngư không hiểu sao lại muốn cười, còn chưa kịp cười run rẩy thì chạm phải ánh mắt của Cảnh Vương.

Lý Ngư lập tức cảm thấy không ổn lắm. Diệp thế tử ngay cả tên của chó cũng lấy ra để khoe, cậu chợt nhớ Vương Hỉ thường gọi mình là vật nhỏ, chẳng lẽ Cảnh Vương lại nghĩ. . .

Không muốn đâuuuuuuu, vật nhỏ còn xấu hổ hơn cả Hùng Phong hổ nữa!

Lý Ngư liền vội vàng lắc đầu vẫy đuôi, biểu thị cậu rất không muốn.

Về phía Cảnh Vương, hắn nghĩ quả thực mình chưa nghĩ tới việc đặt tên cho cá. Kỳ thật cách gọi cá có đến tận mấy loại, nhưng bình thường thuộc hạ toàn gọi là cá của điện hạ, hoặc là chủ ngư, đến cả Vương Hỉ ngẫu nhiên cũng sẽ gọi chủ ngư một hai lần, nhiều hơn thì sẽ gọi là vật nhỏ. . .

Vậy...hay cứ gọi là vật nhỏ nhỉ?

Nhưng đây là tên do Vương Hỉ đặt, Cảnh Vương hơi không quen, trong lòng hắn thì cứ một mực gọi "con cá này".

Cũng đã đến lúc đặt tên cho con cá này rồi.

Cảnh Vương mấp máy môi, truyền bút mực, nghĩ nghĩ, rồi nâng bút viết một chữ "Tiểu" xuống.

Hắn nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt của cá đang sáng rực nhìn chằm chằm hắn.

Cảnh Vương cười một tiếng, đằng sau thêm một chữ "Ngư" rồi sau đó ném cho Diệp Thanh Hoan.

"Cho ta cái này làm gì?" Diệp Thanh Hoan hoang mang cầm tờ giấy viết tên, nhất thời không kịp phản ứng.

Vương Hỉ làm phông nền nãy giờ lúc này hừng hực nhảy ra giải thích: "Thế tử gia, điện hạ nhà lão muốn ngài nhớ kĩ, chủ ngư tên là 'Tiểu Ngư' ."

Diệp Thanh Hoan : ". . ."

Một cái tên cực kỳ đặc sắc và vô cùng quê mùa!

Tiểu Ngư?

Lý Ngư mắt sáng lên, cái tên này vô cùng hay, rất giống với nhũ danh của cậu ở hiện đại.

Lý Ngư vội vàng thổi mấy cái bong bóng, bày tỏ niềm yêu thích với cái tên mới.

Diệp Thanh Hoan đến đây làm Lý Ngư làm mới nhận biết với Diệp thế tử trong nguyên tác. Trong nguyên tác Diệp Thanh Hoan là biểu đệ ruột của Cảnh Vương, cũng là một trong số ít quý công tử chính trực rộng rãi, bình thường trừ cái mỏ hỗn ra thì không có tật xấu nào nữa.

Mà Diệp Thanh Hoan chân chính lại nuôi một con chó khiến Lý Ngư bất ngờ, có vẻ như cái này trong sách giống với mèo của quý phi nương nương, đều là những chi tiết râu ria.

Nhưng cái chi tiết đó lại suýt nữa lấy đi mạng cá, đặc biệt là lúc Diệp Thanh Hoan sai người cởi dây xích của Hùng Phong.

Hùng Phong vắt chân lên cổ phi nước đại, mang theo một thây đầy cát bụi, Lý Ngư ở xa chỉ nghe thấy tiếng động, con chó chưa bao giờ nhìn thấy cá giờ đây kích động lao về phía cậu.

Thời điểm là người Lý Ngư không sợ mèo cũng chẳng sợ chó, thế nhưng sau khi biến thành cá thì lại sợ, mặc dù chó không thích ăn cá nhưng nó vẫn rất thích vồ cắn, răng nanh trắng hếu của Hùng Phong, nhìn thấy còn to và nhọn hơn cả của Phiêu Tuyết nữa.

Mà con chó của ngài thế tử này ấy cực kỳ cố chấp với thứ mình thích, nhất định phải dùng mũi ngửi rồi lấy mũi chọc chọc mới được.

Chó sắp chọc tới cá rồi, Lý Ngư thét lên : "Cứu mạng vớiiiiiiiii! ! !"

Cá chép nhỏ vội vàng hấp tấp, quên mất mình đang ở trong chén trà, quẫy lung tung muốn chạy trốn làm tóe lên vô số bọt nước.

Cảnh Vương ngay lúc Hùng Phong nhào tới thì chắn trước chén trà, Hùng Phong hệt như Phiêu Tuyết lúc trước, cũng đâm phải một bức tường người.

Hùng Phong là một con chó tràn đầy nhiệt huyết, bị đâm phải cũng không tức giận, nó đây cũng là lần đầu được đưa tới Cảnh Vương phủ, đối với vị Cảnh Vương chưa từng gặp mặt này sinh ra chút hiếu kỳ.

Hùng Phong không sợ Cảnh Vương nhưng Diệp Thanh Hoan lại biết Cảnh Vương một khi mà tức giận thì sẽ ra sao. Diệp thế tử sợ chó yêu bị Cảnh Vương đánh, vội nói : "Thiên Trì, đừng ra tay, đánh chó cũng phải nhìn chủ nó ——Hùng Phong nhà ta trời sinh năng động, sẽ không cắn người."

Nhưng nếu không cắn người thì sẽ đảm bảo nó không cắn cá sao? Diệp thế tử cũng không dám chắc.

Rất tốt. Cảnh Vương lườm Diệp Thanh Hoan, cười lạnh hai tiếng.

Cảnh Vương không xử lý Hùng Phong, quay người lệnh Vương Hỉ xách cả Diệp Thanh Hoan lẫn chó cùng nhau ném ra khỏi Cảnh Vương phủ.

Lý Ngư bị Hùng Phong dọa đến mức ý định hôn Cảnh Vương cũng bay đi mất.

Chẳng qua thế tử Thừa Ân Công đến đây lại khiến cậu nhớ lại một chuyện trong nguyên tác liên quan đến Diệp Thanh Hoan.

Hệ thống nói với cậu, có tình tiết sẽ giữ nguyên, có cái sẽ thay đổi, không biết đoạn này sẽ như nào?

Trong nguyên tác, Tam hoàng Tử thông qua Sở Yến Vũ tiếp cận Cảnh Vương. Thừa Ân Công phủ là nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu, là nhà ngoại của Cảnh Vương, vốn không cần phải ủng hộ hoàng tử nào cả nhưng lại bởi vì Cảnh Vương là nguyên do nên họ vẫn là gián tiếp giúp Tam hoàng tử một tay.

Khi Mục Thiên Chiêu phát hiện Thừa Ân Công phủ giúp Mục Thiên Minh thì ghi hận trong lòng. Đúng lúc ấy nước Kim Tuyệt mang công chúa tới hòa thân, Hoàng đế vốn dĩ có ý để nàng thông gia cùng với Diệp thế tử, Nhị hoàng tử sợ Tam hoàng tử thêm được trợ lực từ công chúa Kim Tuyệt liền thiết kế âm mưu hãm hại Diệp Thanh Hoan, khiến cho Diệp Thanh Hoan "bất cẩn giết nhầm" vị công chúa này.

Thông gia thất bại, công chúa bị giết, Kim Tuyệt có thể biến từ bạn thành địch hay không thì Mục Thiên Chiêu không quan tâm. Trong suy nghĩ của gã, hoàng đế vì quan hệ giữa hai nước, chắc chắn sẽ xử Diệp thế tử, Thừa Ân Công chắc chắn sẽ cầu tình, chỉ cần các đại thần đứng bên phe gã đứng ra thể hiện đại nghĩa trước mặt hoàng đế, đồng thời bắt chẹt Diệp thế tử và Thừa Ân Công làm mất mặt Hiếu Tuệ hoàng hậu, hoàng đế sẽ tước đi chức quan, cũng vì vậy mà giận chó đánh mèo giận lây sang Thừa Ân Công phủ luôn.

Thế lực trên triều của Tam hoàng tử không bằng của Nhị hoàng tử, với tính cách của Tam hoàng tử cầu tình không thành thế nào cũng sẽ bo bo giữ mình. Thừa lúc đó Mục Thiên Chiêu sẽ lôi kéo Thừa Ân Công phủ. Nếu như lôi kéo được, Thừa Ân Công chắc chắn sẽ trung thành với gã, còn nếu như không kéo được thì ít nhất cũng sẽ lột đi một lớp da củ Tam hoàng tử.

Nhị hoàng tử vu oan hãm hại như vậy, đáng hận chính là, Lục hoàng tử lại may mắn biết trước, thế nhưng Lục hoàng tử lại không thèm báo cho Thừa Ân Công và Tam hoàng tử mà lại ngồi xem kịch.

Nhưng cuối cùng người chết lại không phải là công chúa của Kim Tuyệt đến để hòa thân mà lại là con gái nhỏ mà hoàng đế yêu thương nhất.

Hoàng đế long nhan thịnh nộ, Diệp Thế Tử bị xử tử, Thừa Ân Công phế tước vị lưu vong, Cảnh Vương cũng bị hoàng đế giận chó đánh mèo, cấm túc tại Cảnh Vương phủ. Lục hoàng tử xung phong nhận việc vì hoàng đế phân ưu, cưới được công chúa Kim Tuyệt. Tam hoàng tử vốn dĩ tưởng rằng chuyện xấu là do Nhị hoàng tử gây ra còn Lục hoàng tử vì mình mà tranh thủ trợ lực từ công chúa Kim Tuyệt nên từ đây hắn càng thêm tín nhiệm Lục hoàng tử. Nhưng trên thực tế qua vụ này người trong tay hắn đã bắt đầu bị Lục hoàng tử âm thầm lôi kéo.

Thật ra tất cả chuyện này đều là do Lục Hoàng Tử tương kế tựu kế, gã khiến cho hai hoàng tử bất hòa, đồng thời từ đó diệt luôn thế lực nhà Thừa Ân Công.

Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử hiểm ác nhưng Lục hoàng tử còn hiểm ác hơn. Thừa Ân Công Phủ thực tế là do gã thông qua Sở Yến Vũ mượn tay Cảnh Vương tranh được. Gã biết được Thừa Ân Công phủ miễn cưỡng giúp đỡ Tam hoàng tử nên chắc chắn sẽ không bỏ qua Tam hoàng tử để giúp đỡ gã nên khi chiếm được toàn bộ tín nhiệm từ Tam hoàng tử, gã liền chặt đứt ngay cánh tay mình dâng lên cho Tam hoàng tử, cũng từ đó khiến Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử triệt để đối địch, tranh thủ cho bản thân một cơ hội.

Hoàng tử tranh chấp vốn không liên quan công chúa, nhưng gã ngay cả muội muội của mình cũng không tiếc hi sinh. Lục hoàng tử biết rõ, nếu như người chết là nàng công chúa đến hòa thân thì hoàng đế vẫn sẽ chừa cho Thừa Ân Công phủ đường lui. Nhưng nếu như người chết lại là kim chi ngọc diệp đương triều thì hoàng đế chắc chắn sẽ không quan tâm tới mặt mũi của Hiếu Tuệ hoàng hậu.

Bởi vậy mới nói, Lục hoàng tử mới là kẻ độc ác nhất. Người này vẫn luôn núp sau lưng Tam hoàng tử, nếu không vì vậy thì sau này sau khi Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lưỡng bại câu thương thì cũng không đến phiên Lục hoàng tử gã và Cảnh Vương tranh chấp, còn chút nữa gã đã leo được lên hoàng vị.

Tranh cướp ngôi vị, tử thương vô số nhưng trong nguyên tác người vô tội nhất có lẽ là Thừa Ân Công phủ và Diệp thế tử. Nhưng hiện tại lại có chuyển biến, Cảnh Vương không thích Sở Yến Vũ, thiếu đi mối liên hệ này, Tam hoàng tử muốn nhờ cậy Thừa Ân Công, khó càng thêm khó, Nhị hoàng tử cần gì phải bày mưu kế hãm hại Diệp thế tử chứ.

Nếu như không có Nhị hoàng tử khởi đầu chỉ sợ Lục hoàng tử cũng không thực hiện được ý xấu.

Lý Ngư không tiếp xúc nhiều với Diệp thế tử. Mặc dù người này mỏ hỗn nhưng y lại là người thân, người bạn có thể đếm được trên đầu ngón tay của Cảnh Vương, lại chết oan uổng trong cuộc chiến quyền lợi, cực kỳ vô tội. Trong nguyên tác, sau khi Lục hoàng tử đoạt ngôi thất bại, mặc kệ Sở Yến Vũ cầu tình, Lục hoàng tử vẫn bị Cảnh Vương đem đi tế sống cả nhà Diệp Thanh Hoan, có thể thấy trong lòng Cảnh Vương cũng rất áy náy.

Lý Ngư nghĩ thầm, nếu như vẫn có tình tiết này của Diệp thế tử thì cậu vẫn cố giúp một tay.

Nhưng cậu —— một con cá thì giúp thế nào đây, Diệp thế tử đến Cảnh Vương phủ chỉ là nhiều hơn người khác chứ không tính là thường xuyên, còn cậu thì nhiều lắm mỗi ngày chỉ biến hình được nửa canh giờ, sợ là không gặp được Diệp thế tử, mà gặp được rồi, thì nửa canh giờ chưa đủ để khiến Diệp thế tử tin cậu. . .

Lý Ngư vẫn tiếp xúc với Cảnh Vương nhiều nhất, chỉ có thể mượn tay Cảnh Vương.

Cậu đang nghĩ phải mượn thế nào thì hệ thống hại cá đột nhiên gây rối : "Xin hỏi ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh 'Tường đồng vách sắt' đã đạt đủ điều kiện. Xin hỏi cậu có mở ra không?"

Lý Ngư : Chi nhánh gì cơ? Rõ rằng còn chưa làm cái gì mà sao đột nhiên mở được rồi?

Hệ thống : "Lúc ký chủ có tâm muốn cứu vớt pháo hôi trong sách thì đã mở được rồi."

Lý Ngư : ". . ."

Lý Ngư vui, hóa ra ngài thế tử đây cũng là khụ khụ khụ, là pháo hôi à.

Có điều với điều kiện của Diệp thế tử, làm pháo hôi cũng là pháo hôi hút mắt nhất.

Nhiệm vụ chi nhánh này tốt nhất nên là cứu người thì có thể hoàn thành chứ nếu giống như là "minh châu sáng trong" thì phiền lắm.

Lý Ngư vẫn còn có "tiếp xúc thân mật" cần phải lo nghĩ, cẩn thận hỏi: Nhiệm vụ cụ thể như nào, phần thưởng là gì, nói chút coi nào?

Hệ thống dẫn Lý Ngư xem nhiệm vụ chi nhánh "Tường đồng vách sắt". Nhiệm vụ này nhắc nhở cực kỳ chi tiết, chỉ cần cậu trong thời gian quy định cứu người thoát chết thì coi như thành công.

Vừa hay giống với mục đích của cậu, "tường đồng vách sắt" cũng rất thực tế, chỉ cần cậu bảo vệ tốt người cần bảo vệ thôi thôi, như là dựng một bức tường đồng vách sắt quanh đối phương vậy.

Lý Ngư : Thế còn phần thưởng thì sao?

"Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có vài món sau đây cho ký chủ lựa chọn. . ."

Hệ thống máy móc đọc.

Lý Ngư không muốn nghe : Được rồi, mấy cái kia cụ thể như nào thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nói sau.

Mấy thứ mà hệ thống hố cá ban thưởng càng ngày càng khó tưởng tượng. Dù sao coi như không có nhiệm vụ thì cậu cũng sẽ tận lực đi giúp Diệp thế tử, ban thưởng hay không thì cũng không quan trọng.

Kế hoạch của Lý Ngư là viết một bức thư, đem chuyện Nhị hoàng tử âm mưu muốn hãm hại Diệp thế tử viết rõ ra rồi chuyển cho Diệp thế tử.

Dù cho Diệp Thanh Hoan có tin tưởng hay không thì ít nhất bức thư này cũng gây được sự chú ý của Thừa Ân Công phủ, khiến họ có tâm đề phòng. nếu như Nhị hoàng tử vẫn muốn ám hại như cũ thì cũng không dễ.

Lý Ngư đã có biến thành người kỹ năng nên không cần phải lo về việc cá thì cầm bút như nào, đại khái là có thể biến về thành người viết nhưng đến khi viết thư cậu mới phát hiện, chữ cổ đại đều là chữ phồn thể, Lý Ngư có thể đoán mò đọc vài chữ phồn thể nhưng nếu như muốn cậu viết thì cậu không viết được.

Lý Ngư tự dưng thành đứa mù chữ: ". . ."

Cái này không làm khó được cậu, nếu có thể đoán mò đọc được thì chỉ cần tìm một quyển sách đối chiếu là được.

Trong phòng ngủ Cảnh Vương không có nhiều sách, còn có một cái thư phòng lớn nhưng Lý Ngư chưa từng qua đó.

Đợi đến khi Cảnh Vương muốn đến thư phòng, Lý Ngư liền chủ động nhảy lên lòng bàn tay Cảnh Vương, ôm chặt ngón tay hắn không chịu buông.

Đúng là không còn cách nào khác mà.

Cảnh Vương cưng chiều nhìn cá một chút, từ khi con cá này có tên thì gan càng ngày càng to ra.

Oán thầm thì oán thầm nhưng Cảnh Vương cũng không qua loa, vẫn lấy chén trà hình cánh hoa thả cá vào.

Đến thư phòng, Cảnh Vương theo thường lệ đặt cá để ở một bên, lấy bộ sách mình muốn đọc ra để ở trên bàn.

Trước kia khi Cảnh Vương đọc sách ở trong phòng ngủ, Cá chép nhỏ vẫn luôn rất yên tĩnh nhưng lần này nó lại không ngoan như thường ngày nữa mà dừng sức rướn đầu về phía quyển sách hắn xem, còn điên cuồng vẫy đuôi.

Lý Ngư : Góc nhìn quá lệch, nhìn không thấy! !

. . . Cá Nhỏ muốn chơi à?

Cảnh Vương rất khoan dung với con cá này. Hắn cười cười kéo chén trà gần, Vương Hỉ biết hắn muốn mang cá đến thư phòng nên đã sớm trải thảm hút nước lên bàn.

Lý Ngư cuối cùng cũng thấy sách, vừa xem vừa cố gắng nhớ kỹ những chữ có thể dùng để viết thư, có thể nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cậu tính đợi đến lúc không có ai thì tự đi viết thư.

Cảnh Vương nhìn qua khe hở lúc đọc sách thấy cá Cá chép nhỏ gật lên gật xuống có quy luật.

Cảnh Vương : ". . ."

Trong lúc nhất thời Cảnh Vương như có ảo giác con cá này đang đọc sách.

Hoa mắt à?

Cảnh Vương buông sách xuống, vuốt vuốt mi tâm. Hắn phát hiện nương theo động tác buông sách xuống của hắn, Cá chép nhỏ đang ghé trên thành chén trà cũng gục xuống. "biu" một cái trượt xuống trang sách.

Cảnh Vương :. . . Thì ra là đang ngủ.

Lý Ngư : Sao lại ngủ rồi? !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.