Ban ngày đi dưới mặt trời mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa, lại trải qua thời gian càng lên men. Mùi vị kia, thật đúng là khó ngửi. 
Mặc dù Ninh Khanh Khanh không phải người ưa sạch sẽ quá đáng gì, nhưng ngủ một đêm với mùi như vậy đúng là không tiếp tục kiên trì nổi. 
Nàng nhìn một chút chung quanh, lúc này cũng sẽ không có người xuất hiện ở chỗ này , Linh Thú cũng không có, nàng có thể tắm rửa một phen, loại trừ mùi vị đó đi hẳn là không thành vấn đề.  
Vì vậy nàng liền cởi xiêm y, chỉ mặc đồ lót, rồi cứ như vậy bắt đầu lau mồ hôi. 
Màn đêm bao la, trong rừng yên tĩnh. 
Thiếu nữ cởi sợi Ti Đái buộc tóc . Mái tóc đen như mực trút xuống, phủ kín cái lưng mảnh khảnh, cơ hồ rơi đến vị trí ngang đầu gối . Giống như một tầng áo lụa đen nhánh, trùm lên trên người của nàng. 
Nàng ngồi ở trên hòn đá bên dòng suối , khom người xuống, mái tóc từ làn da mịn màng rủ vào trong nước suối . Thân thể trắng nõn được nhuộm ánh nắng chiều còn sót lại, trông như là trái đào trắng như tuyết được gió xuân mơn man thổi qua , ở trên đỉnh nhuộm chút ánh sáng màu hồng nhạt. 
Ninh Khanh Khanh lấy nước lau ở trên người, rửa đi bụi bặm trên da thịt , cũng phảng phất tẩy trừ một chút mệt nhọc. Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn phương xa, không biết nơi này cách chỗ Bạo Tuyết Bạch Hùng ở còn có xa lắm không, cũng không biết Dung Lăng và Nhục Nhục hiện tại thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533441/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.