Edit:Dạ Nguyệt Vy
Beta:Angelina Yang
Ba người dẫn đường ở phía trước, hàng chục người đi theo phía sau. Bởi vì có ba huynh muội Hoàng thị tham gia, cả ba dường như rất có tiếng tăm trong trấn này, những người khác cũng không cảm thấy có nguy hiểm gì. Đi một mạch, trừ việc gặp phải một ít Linh Thú trăm năm khiến mọi người căng thẳng một chút, thời gian còn lại đều rất nhàn nhã.
Một lần nhàn nhã, liền dễ dàng sinh sự.
Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi giữa trưa, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đến gần Ninh Khanh Khanh và Dung Lăng ngồi xuống, không hề vòng vo câu nào nói,
"Ta là Ngô Minh Thích, các ngươi là hai huynh muội à?"
"Ừ." Dung Lăng ăn bánh trứng gà mua lúc sáng, lơ đãng ừ một tiếng, rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn.
Ngô Minh Thích thấy hắn như vậy, cũng không biết điều, quay đầu về phía Ninh Khanh Khanh nói: "Ngươi ăn no chưa? Ta đây có canh thịt bò hầm, với cá nướng nữa, có muốn ăn chung hay không?"
Ninh Khanh Khanh nhìn ánh mắt của nam nhân kia, trong lòng buồn cười, nàng đã bôi trét làn da thành vàng vàng đen đen, đường nét gương mặt cũng đã thay đổi kém sắc hơn, lại mặc áo vảibình thường, vậy mà người này vẫn còn coi trọng nàng? Chẳng lẽ là đặc biệt thích nét đẹp kiểu này?
Có miếng ăn lại không mất tiền, Ninh Khanh Khanh cười rất ngây thơ, "Thật tốt quá, ta đang thấy hơi khô miệng đây!"
"Thật tốt!" Ngô Minh Thích trong lòng vui sướng, nhìn tiểu cô nương này trang phục rất giản dị, lại vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533419/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.