"Hồng Linh Quả nha!"
"Cái kia chứng thật là thứ tốt, trước khi ta đến Cực Quang Sâm Lâm, đã từng đi qua Nhã Bảo Phách Mại Hành (phường đấu giá nhã bảo),bên trong có người đang bán ba mươi Hồng Linh Quả, giá cả. . ."
Dung Lăng giơ ngón tay lên, nói ra vài chữ số khiến Ninh Khanh Khanh hít vào một hơi, không ngờ có giá cao như vậy?
Hồng Linh Quả hao tiền tốn của như vậy , ở trong chỗ sư phụ ghi chép, lại thuộc về loại dễ dàng nhất , kém quý giá nhất.
Nếu là để cho người khác biết, còn không phải đều được tức chết, còn có thể đỏ mắt chứ?
Ninh Khanh Khanh len lén đưa mắt nhìn Dung Lăng, vẻ mặt của hắn vẫn thản nhiên, gương mặt trắng nõn vẫn hoàn toàn trong sáng, không có một tia ham mê. Có đồng bọn thế này thật không sai!
Dung Lăng không biết Ninh Khanh Khanh bởi vì giá trị của Hồng Linh Quảmà đánh giá hắn. Hắn tiếp tục lật qua vài tờ, để biết nội dung quyển sách này
"Trên quyển sách có ghi phương pháp gieo trồng, ngươi tính toán thử xem?"
"Sư phụ nói cái ...này đơn giản nhất." Ninh Khanh Khanh đáp.
"Sư phụ?" Dung Lăng hỏi.
"Cũng là chủ nhân quyển sách này! Ta đã bái sư!" Ninh Khanh Khanh cúi đầu thì thầm: "Nơi này viết gieo trồng cần phải có mười hạt giống Hồng Linh Quả . Hạt giống, ta làm sao có hạt giống a?"
Nhưng mà điều này có thể khiến Ninh Khanh Khanh gặp khó khăn , đây là Linh Thảo, tất nhiên cũng sẽ không tùy ý có thể thấy được.
Dung Lăng vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533414/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.