Ninh Khanh Khanh quay đầu lại nhìn thiếu niên, tình huống của hắn so với nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng mà cũng khôngcó bị chảy máu mũi.
Nhìn thấy nàng như thế, hắn liền chạy tới chỗ nàng , sau đó nhanh chóng vươn tay bấm vài cái vào huyệt vị ở sau gáy nàng. Màng nhĩ quả nhiên thư thái hơn một chút.
"Chạy mau, đây là âm thanh của nó đột phá vào. Ở bên trong hang động khép kín, âm thanh phóng đại, hiệu quả mạnh hơn!" Thiếu niên lôi kéo tay Ninh Khanh Khanh liền chạy ra bên ngoài.
Ninh Khanh Khanh bị hắn lôi kéo, những cái ngách ở hai bên hang núi nhanh chóng lui về phía sau. Nàng không nghĩ tới, tốc độ của thiếu niên lại có thể được nhanh như vậy, dáng vẻ kéo nàng cũng không có chút xíu bị cản trở nào.
Cao Đại vừa thấy hai người chạy trốn, hắn ngồi ở trên người Trường Mao Viên, chỉ huy nó truy đuổi theo hai người .
Trường Mao Viên to lớn hấp tấp chạy ở trong rừng, bốn chân đạp xuống đất phát ra âm thanh thùng thùng truyền vào màng nhĩ , Ninh Khanh Khanh há miệng, gió liền xộc thẳng vào mồm. Nàng chịu đựng cổ họng bị bỏng rát, gian nan mà mở miệng,
"Nó sắp đuổi kịp. . ."
"Uh, chúng ta chạy như vậy, tất nhiên là không thể nhanh hơn nó được." Thiếu niên quay đầu lại nhìn thoáng qua Trường Mao Viên, trong mắt lộ ra ánh sáng chói lòa, "Chúng ta nhất định phải nghĩ một biện pháp khác!"
Thiếu niên vừa nói, đột nhiên rẽ ngoặt, lôi kéo Ninh Khanh Khanh chạy theo một phương hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533404/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.