Trong không khí có một mùi lạ nhanh chóng lan truyền. Nó mang theo một mùi vô cùng nhức mũi , bắt đầu tập kích khứu giác của mọi người.
"Ta nhổ vào, đây là mùi vị gì?"
"Khăn tay, mau đưa khăn tay đây cho ta. . ."
"Đây mới thật là tất sao? Không phải là tìm thấy từ thi thể hư thối chứ?"
Mọi người vội vàng tỏ vẻ không chịu được. Những ai khứu giác yếu ớt hơn một chút thì không thể chờ đợi được mà chạy sang bên cạnh, nôn mửa một trận.
Ánh mắt nhìn Phượng Phi Bạch cũng có chút tế nhị. Mỗi ngày hắn khoác bộ đồ trắng tinh trên người, khí chất như tiên, làm cho người ta nhìn cũng không dám. Vậy mà ở trên người hắn lại tỏa ra một mùi hôi người, đã vậy chân còn quá thối!
Ninh Khanh Khanh đã sớm chuẩn bị tốt hai cục bông nhét vào lỗ mũi. Nay nhìn bọn họ phản ứng, mà cười lăn lộn đến không ngậm miệng lại được.
Ha ha ha ha ha ha, Phượng Phi Bạch, sau này cái tên Phượng đại xú cước này, hẳn là sẽ đi theo ngươi cả đời !
Nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi kia của Phượng Phi Bạch , trong lòng Ninh Khanh Khanh đắc ý. Nàng vốn cũng không hay phản công, nhưng nếu bắt đầu phản công thì cũng là rất kinh người!
Nói đi, nói đi, để xem ngươi giải thích cái vụ đại xú cước này như thế nào!
"Lâm cô nương. . ." Phượng Phi Bạch không nói chuyện, mà Dương Thiếu Thần ở bên cạnh hắn sau khi ngây người trong nháy mắt, đã mở miệng.
Ninh Khanh Khanh đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533376/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.