"Đương nhiên. Ví dụ như ngươi có một linh kỹ gia tốc, ở trong chiến đấu, chiến hữu cùng phía với ngươi là có thể đề cao tốc độ, điều này đương nhiên là cực kỳ có lợi. Còn nữa một ít kỹ năng phụ trợ, ta đã từng thấy qua. Có vị Linh Sư về kỹ năng phụ trợ có thể làm cho đối phương mù. Lúc ấy sử dụng trong chiến đấu, mặc dù chỉ có ngắn ngủi vài giây, nhưng cũng đủ bên phe mình thay đổi cả tình thế." Ninh Khanh Khanh rõ ràng rồi, Võ Linh của mình, tương tự với bà vú trong trò chơi, mặc dù lực công kích có hơi yếu, nhưng mà ai đều thích thủ pháp sắc bén của bà vú mà. Xem ra Võ Linh này của nàng rất có tiền đồ nha, sau này nổi tiếng, hưởng thụ sung sướng, một ít cũng không xa xôi! Nghĩ vậy khuôn mặt nhỏ nhắn Ninh Khanh Khanh hiện vẻ trẻ trung vui rạo rực, hai má như đóa phù dung tuyết trắng trẻo hồng hào kia, như là quả táo hồng đủ chín, tản ra mùi hương thơm ngát. Vân Triệt nhìn thấy có hơi sửng sốt, cho đến lúc Ninh Khanh Khanh nhìn qua thì, mới đột nhiên phát hiện chính mình thất lễ nhìn nữ tử, vội vàng xoay mặt đi. Nhìn thấy lỗ tai hắn có hơi phát hồng, những lời Ninh Khanh Khanh cần nói còn ngậm trong họng, nhíu mày, cố ý giả ngu, "Ai, Vân Triệt, lỗ tai của ngươi sao đỏ thế? Là thời tiết quá nóng sao?" Vân Triệt không được tự nhiên nhìn về phía khác, "Không phải, nha, đúng, đúng, thời tiết hơi nóng." Ai nha nha, niên đại này có thể thấy một nam nhân anh tuấn đỏ mặt không dễ dàng mà. Hay là làm mình đỏ mặt đây! Ninh Khanh Khanh thèm nhỏ dãi mà nén vén tóc. Mấy ngày nay bị Phượng Phi Bạch đả kích, trái tim muốn chết rốt cuộc có hơi đền bù, coi như nàng là tiểu La Lỵ ngực nhỏ, vậy cũng là tiểu La Lỵ ngực nhỏ có sức quyến rũ. Vân Triệt vốn là có chuyện nói cùng với Ninh Khanh Khanh, quên một chút, lúc này mới nhớ ra, "Đúng rồi, hai ngày sau khi ở cạnh thanh khê, Tam hoàng tử ăn mừng hắn lại thăng cấp một. Đến lúc đó tất nhiên sẽ triển lẫm linh kỹ mới của hắn, cũng sẽ có người trao đổi tri thức về linh kỹ và kỹ xảo, ngươi có hứng thú với linh kỹ, có khả năng đi cùng ta." "Vậy thật tốt quá." Ninh Khanh Khanh trước mắt chính là muốn hấp thụ nhiều tri thức một chút, không thể hai mắt tối sầm, cái gì cũng không biết. "Tốt. Liền nói như vậy đi, ngươi chưa quen thuộc với Kinh thành, không bằng hai ngày sau, ta đến Thất vương phủ đón ngươi." Vân Triệt tri kỷ như vậy, Ninh Khanh Khanh nơi nào không đáp ứng, Thanh Khê kia nàng cũng không biết ở nơi nào đấy. Đang nói, Tử Tuyết công chúa từ bên cạnh chạy tới, ánh mắt long lanh nhìn Vân Triệt, "Triệt ca ca, huynh ở chỗ này, khiến muội tìm hay nhỉ." Nàng nói xong, quay đầu thấy thiếu nữ bên cạnh, kinh ngạc nói: "Ồ, Lâm Khinh Khinh, ngươi sao ở chỗ này?" Ninh Khanh Khanh giơ giơ cái giỏ của mình, thiếu chút nữa quên chính sự, "Ta đang chuẩn bị đi mua thức ăn đấy." "Vậy ta và ngươi cùng đi." Vân Triệt nói. "Ngươi đi chợ?" Ninh Khanh Khanh nhìn trên dưới Vân Triệt một chút, mặc dù khí chất hắn ôn hòa, làm cho người ta như được tắm gió xuân. Nhưng trên thực tế, bên trong ôn hòa này, vẫn cứ là công tử hoàng thất tao nhã và cao quý. Một người như vậy đi chợ, mấy bà lớn tuổi có thể cho là sinh vật ngoại tinh vào hay không? Tử Tuyết công chúa vừa nghe Ninh Khanh Khanh nói, liên tục gật đầu, " Đúng. Vân Triệt ca ca, muội có vấn đề muốn thỉnh giáo huynh, huynh đi chợ để làm gì, đi nhanh đi!" Vân Triệt để mặc cho Tử Tuyết công chúa lôi kéo , nhưng ánh mắt nhìn Ninh Khanh Khanh, "Vậy một mình ngươi an toàn sao?" Tử Tuyết công chúa lập tức sao: "Tuyết Nhất, bảo vệ Lâm Khinh Khinh." Nói xong, nhìn Vân Triệt nói: "Thế là đủ rồi, nhanh đi thôi!" Nàng vừa nói, vẫn còn vừa lôi kéo Vân Triệt đi, Vân Triệt không có biện pháp, chỉ có thể nói: "Nhớ lấy ba ngày sau đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]