Edit : Hiền Trúc 
"Không phải vậy sao?" Phượng Phi Bạch có hơi nhướn mí mắt , động tác là cao quí như vậy, mà cũng lại khiến cho người ta nghiến răng kèn kẹt đến thế. 
Nàng còn tưởng rằng chính mình có thể kiếm được chút lợi lộc, mượn vị Vương Gia độc mồm độc miệng này trừng trị Lâm Dong Dong một trận đây. Thì ra, gió đông không phải dễ mượn như vậy. Vừa mới nhảy ra khỏi vũng nước nhỏ, liền rơi vào vũng nước lớn. Một cái bẫy sẽ chôn vùi cây đại bảo bối của nàng đây! 
"Ngài mới chỉ phẩy tay áo, liền lấy đi gốc bảo bối này à, ta mặc kệ!" Ninh Khanh Khanh kiên quyết chống cự hành vi cướp bóc tài sản của nàng. 
Phượng Phi Bạch nhìn dáng vẻ nàng y hệt một thần giữ của, khóe môi nhếch lên một cái, sóng mắt quay vòng mang theo nụ cười thấp thoáng "Nếu như ngươi muốn lấy thân báo đáp, thì vẫn còn ân cứu mạng, cũng không phải là không thể suy nghĩ tới." 
Lấy thân trả nợ? Coi như hết! 
Ninh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, "Vương Gia ngài đã sớm không chỉ là cấp bậc Đại Linh Sư. Nếu muốn bày cái này ở trong phòng, cũng không có tác dụng gì." 
"Bổn vương cảm giác được nó trông có vài phần dễ thương, làm vật trang trí gượng gạo có khả năng." Phượng Phi Bạch quay sang liếc mắt nhìn cây Thoát Cốt Thủy Phù Dong kia một cái, ánh mắt có chút nhướn lên. Dáng vẻ thật sự là vừa mới ngắm nhìn một chậu hoa trang trí. 
Mức độ thiện cảm đối với Phượng Phi Bạch lại lần nữa chợt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533354/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.