Đúng lúc này ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây, làm sinh ra những chấm vàng rung rinh trên lông mi thật dài của hắn, càng tô điểm cho khí tức hào hoa phú quý. Cùng với mắt hắn chớp khẽ, những đốm sáng càng nhảy lên nhảy xuống mạnh hơn.
Ánh mắt của nàng, cũng theo những điểm màu vàng này mà rung rinh, mà nhảy múa. Nhưng lại chậm chạp không rời khỏi vẻ đẹp tuyệt mỹ kia.
“Còn không đứng lên, hay là định bộc phát thú tính ngay tại chỗ này sao?"
Âm thanh nhẹ nhàng không mang một chút thói xấu trần tục nào, lại làm cho Ninh Khanh Khanh đang trầm mê trong nam sắc nháy mắt bừng tỉnh.
Nàng vậy mà nhìn mỹ nam đến ngây người, thiếu chút nữa quên mất mặt dây chuyền của mình còn đang ở trên tay hắn.
Ninh Khanh Khanh nhanh chóng quay đầu đi, dùng sức xì một tiếng khinh miệt, hai tay vững vàng nắm chặt tay Phượng Phi Bạch.
“Chỉ có ngươi mới mỗi ngày đều nghĩ tới bộc phát thú tính! Muốn ta đứng lên mau trả mặt dây chuyền cho ta!”
Trước đây khi gia gia cho nàng, nói mặt hoa tai thạch anh nàyh là lúc nàng sinh ra đã ngậm ở trong miệng, cho nên từ lúc nàng sinh ra liền mang trên người nàng.
Tuy rằng nàng cảm thấy mình khẳng định không phải là em gái của Bảo Ngọc ( nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, sinh ra cũng ngậm một viên "Thông linh Bảo Ngọc" ),thế nhưng cái gì mà ngậm thạch anh khi sinh ra rất là mơ mộng.
Nhưng mà mặt dây chuyền này không chỉ là vật kỷ niệm duy nhất theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-sung-manh-phi-cho-goi-doc-vuong-yeu-nghiet/1533334/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.