Ma da ngồi trên ghế salon trầm mặc nhai nhang, nhìn gã chim trước mắt điềm đạm pha trà, thể hiện vẻ dịu dàng hết mức.
Thiếu gia nhà y tích cực giới thiệu một người một quỷ với nhau.
"Cậu ấy tên A Sinh, lúc còn sống là người hầu của tôi, từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu đi theo tôi......"
Ma da nghiêm mặt, trịnh trọng ngắt lời cậu: "Thiếu gia, là năm tuổi chứ, ta đi theo ngài từ lúc năm tuổi mà."
Tiểu quỷ "à à" rồi giới thiệu lại: "Cậu ấy đi theo tôi từ lúc năm tuổi, qua đời vì lũ lụt, giờ là ma da."
Ma da ưỡn lưng thẳng tắp.
Sau đó đến lượt tiểu quỷ giới thiệu Diêm Hạc.
Để ma da có ấn tượng tốt hơn về Diêm Hạc, tiểu quỷ ra sức tô điểm hình tượng nhóc đáng thương của Diêm Hạc.
Cậu buồn bã nói với ma da: "Giờ ngươi thấy anh ấy bình an vô sự, gặp chúng ta cũng không sợ, nhưng từ nhỏ đến lớn anh ấy đã gặp biết bao nhiêu ác quỷ rồi."
"A Sinh, ngươi cũng biết mà, đám ác quỷ kia mặt mũi dữ tợn, thủ đoạn độc ác, nếu không có đại sư, chẳng biết anh ấy sẽ bị ác quỷ làm hại cỡ nào nữa."
Ma da: "......"
Nếu xét thủ đoạn độc ác thì ai chơi lại gã chim trước mặt chứ?
Vẻ mặt tiểu quỷ bi thương, miêu tả ác quỷ sinh động như thật.
A Sinh luôn mềm lòng, nếu biết lúc nhỏ Diêm Hạc đã trải qua những gì chắc sẽ xót xa lắm.
Tiểu quỷ bi thương mở mắt ra liếc trộm ma da một cái, ai ngờ ma da chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp chứ chẳng có vẻ gì là xót xa.
Tiểu quỷ băn khoăn quay đầu nhìn Diêm Hạc, trông thấy Diêm Hạc bình thản ôn tồn nói với mình: "Đại nhân, đều là chuyện quá khứ rồi."
"Không sao đâu."
"Mặc dù từ nhỏ tôi đã có mắt âm dương, bị ác quỷ quấn thân từ nhỏ nhưng đều qua hết rồi, chẳng có gì đáng ngại cả."
Ma da: "......"
Vậy kẻ lúc nãy xé xác ác quỷ trên lầu không phải người trước mặt đâu ha?
Sau màn giới thiệu, tiểu quỷ phát hiện bầu không khí trong phòng khách dịu đi nhiều.
Biểu hiện cụ thể là ma da không còn trừng Diêm Hạc như muốn xé xác anh mà yên lặng nhìn cái ly trước mặt.
Tiểu quỷ vui mừng tột độ.
Một người hai quỷ lại cùng nhau ăn cơm, rốt cuộc ma da cũng chịu tháo túi đồ trên lưng xuống rồi ngồi trước bàn ăn nhang.
Lúc ngồi vào bàn, ma da mang tâm thái săm soi bắt bẻ, nghiêm mặt chuẩn bị vạch lá tìm sâu, ai ngờ phát hiện cả đĩa nhang không có chỗ nào chê.
Hai mươi tám cây nhang, không cây nào giống cây nào, thậm chí Diêm Hạc còn tự tay xếp nhang thành hình con thỏ để làm món tráng miệng.
Mặc dù thiếu gia nhà y kim tôn ngọc quý nhưng bữa cơm này y cũng chẳng bắt bẻ được gì.
Khuyết điểm lớn nhất có lẽ là thiếu gia nhà y thích ăn nến bạc nhưng gã chim không cho cậu ăn quá nhiều, nói dễ tạo thành thói quen kén ăn.
Ăn cơm xong, ma da lại vác bao lớn bao nhỏ quà tặng, một món cũng không chừa lại, chuẩn bị về nghĩa địa.
Tiểu quỷ kéo y tới một góc, ngồi xổm dưới đất ủ rũ nói: "Ngươi để lại thứ gì đó cho anh ấy được không? Mấy ngày trước ta nói sẽ dẫn ngươi đến giới thiệu với anh ấy, anh ấy vui lắm, còn hỏi đi hỏi lại ngươi thích ăn nhang gì nữa."
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Diêm Hạc hờ hững lau tóc sau cánh cửa mở rộng, tay cầm một đôi dép hình con thỏ, bất đắc dĩ đi tới nói: "Đồ ăn chẳng chạy mất đâu mà sợ, lại đây mang dép đi......"
Thấy cảnh này, hai mắt Diêm Thư cũng mở to như thiếu niên trước mặt.
Năm phút sau.
Trong phòng khách, đám người câu nệ ngồi trên ghế salon, chỉ có Diêm Ninh nhỏ tuổi hết sức vui vẻ, lúc thì quay đầu nhìn anh trai khó khăn lắm mình mới tìm được, lúc thì quay đầu nhìn chú Tiểu Hạc đã lâu không gặp.
Hai tay Mộ Bạch đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn ngoan cực kỳ.
Chồng Diêm Thư câu nệ ngồi trên ghế salon, còn Diêm Thư pha trà với Diêm Hạc trong bếp.
Mang tiếng pha trà nhưng Diêm Thư thấp giọng nói với ánh mắt phức tạp: "Đứa bé kia trưởng thành chưa vậy?"
Thiếu niên cao ráo, thân hình như trúc, vừa gặp họ thì lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống salon.
Diêm Hạc bất đắc dĩ nói: "Rồi ạ."
Đâu chỉ trưởng thành mà thời gian sống chết cộng lại cũng hơn mấy trăm năm rồi.
Diêm Thư thở phào nhẹ nhõm, hồi lâu sau nhịn không được cười rồi trách yêu: "Sao không nói với tụi chị một tiếng?"
"Lần đầu gặp mặt mà em thấy đó, tụi chị chẳng đem gì cho đứa bé kia hết."
"Lỡ đứa bé kia nghĩ tụi chị không thích mình thì sao?"
Diêm Hạc hơi bất lực, anh cũng đâu thể nói với người nhà họ Diêm rằng mình hẹn hò với một tiểu quỷ đã chết mấy trăm năm được.
Diêm Thư lại hết sức vui vẻ, trước đó cô nghe Diêm Chương nói lúc ở ké nhà Diêm Hạc đã thấy hai bộ đồ ăn.
Lúc đó Diêm Thư vẫn chưa tin lắm, cứ tưởng Diêm Chương nói đỡ cho chú út mình để bọn họ đừng giục anh kết hôn nữa.
Ai ngờ lại là thật.
Lông mày Diêm Thư giãn ra, cười híp mắt đi ra khỏi bếp, cô ngồi xuống ghế salon, thấy trên chân thiếu niên mang dép hình con thỏ thì không giấu được ý cười.
Mộ Bạch hơi khẩn trương, nhưng người phụ nữ trước mặt rất dịu dàng, cũng không hỏi mấy câu khó trả lời mà chỉ trò chuyện thân tình với cậu, trong mắt tràn ngập vẻ yêu thích.
Chẳng bao lâu sau, chuông cửa reo lên.
Diêm Hạc ra mở cửa, lúc vào ôm theo mấy túi đồ ăn.
Trước ánh mắt của đám người, Diêm Hạc dừng lại nhìn thoáng qua đống đồ ăn, thấy toàn gà rán, pizza và trà sữa.
Anh đặt đồ ăn xuống rồi thản nhiên nói đây là do mình đặt.
Vành tai tiểu quỷ ửng đỏ, ngại ngùng xoa mũi.
Chắc vì vui quá nên cả nhà Diêm Thư ở lại ăn tối rồi rủ Mộ Bạch nói chuyện.
Diêm Thư cũng biết mình không nên nói nhiều như vậy, nhưng thấy Diêm Hạc có người bầu bạn, thậm chí hai người còn rất tình tứ nên cô nhịn không được.
Gần hai tiếng sau, buổi trò chuyện dần kết thúc.
Vợ chồng Diêm Thư và Diêm Hạc đứng ở cổng, Diêm Thư căn dặn người trước mắt, dịu dàng cười nói: "Chị thấy đứa bé kia tốt lắm......"
"Hai em hạnh phúc nhé, sau này em cũng có người bầu bạn rồi......"
Diêm Hạc khẽ gật đầu, nhìn chị họ luôn quan tâm mình cười tít mắt, huyên thuyên nói một tràng dài, cuối cùng mới cười hỏi: "Thôi tụi chị về đây, Ninh Ninh vẫn đang hóng gió với Tiểu Bạch trên sân thượng à?"
Diêm Hạc: "Để em đi gọi Ninh Ninh xuống."
Diêm Thư gật đầu cười.
Trong vườn hoa trên sân thượng, một chiếc xích đu màu trắng đung đưa tới lui, Diêm Hạc thấy Diêm Ninh ngồi trên xích đu cười khúc khích, tiểu quỷ ngồi cạnh chơi với nó.
Hết hai tiếng, thân hình tiểu quỷ trở nên trong suốt, biến thành hồn ma bay lơ lửng.
Diêm Hạc giật mình vội vã đi tới, trông thấy Diêm Ninh ngồi trên xích đu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thấy anh tới, đứa bé chỉ vào không khí rồi thảng thốt nói: "Chú Tiểu Hạc——"
"Hình như thím bay đi rồi."
Tiểu quỷ trên cao: "......"
Cậu hơi xấu hổ nhưng vẫn yên lặng tìm một bụi hoa nấp vào để không dọa đứa bé sợ.
Diêm Hạc khựng lại, nói với Diêm Ninh đây là bí mật, nhờ nó giữ kín với bố mẹ mình.
Diêm Ninh cái hiểu cái không, nhưng trước đây nó từng giữ bí mật cho chú Tiểu Hạc và thím út rất nhiều lần, thế là vỗ ngực cam đoan: "Dạ, Ninh Ninh nhất định sẽ giữ bí mật."
Nói xong lại dặn dò: "Chú Tiểu Hạc nhớ đi tìm thím út nhé."
Diêm Hạc khẽ gật đầu.
Diêm Ninh không yên tâm, thần bí nói nhỏ: "Nhất định phải tìm đó, mẹ cháu nói anh ấy xứng đôi với chú Tiểu Hạc lắm."
Ánh mắt đứa bé sáng ngời: "Cháu cũng thích anh ấy làm thím mình nữa."
Diêm Hạc xoa đầu đứa bé.
Tiễn cả nhà Diêm Thư về xong, Diêm Hạc đi lên vườn hoa trên lầu, nhìn thấy tiểu quỷ ngồi trên xích đu, ủ rũ hỏi có phải mình hù dọa Diêm Ninh rồi không.
Diêm Hạc ngồi xuống nhìn tiểu quỷ từ trên xuống dưới rồi lắc đầu nói cậu không hề dọa Diêm Ninh.
Tiểu quỷ thở phào một hơi, lo lắng nói lẽ ra mình nên canh kỹ thời gian, lần sau sắp biến mất phải trốn đi mới được.
Diêm Hạc chỉ lẳng lặng nhìn cậu chứ không nói gì.
Ngày hôm sau.
Bốn giờ sáng.
Tiểu quỷ phụ giúp Hắc Bạch Vô Thường câu hồn xong thì về nghĩa địa nằm ngáy o o, Hắc Bạch Vô Thường cũng kéo xích sắt đi trên đường, vừa đi vừa ngáp.
Đến một con hẻm tối om thì bị ai đó gọi lại.
Hắc Bạch Vô Thường dừng chân rồi nheo mắt nhìn xem kẻ nào ăn gan hùm mà nửa đêm dám chặn đường Hắc Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường nhìn kỹ, phát hiện cuối hẻm có một bóng dáng xa lạ.
Thân hình người kia rất cao, dung mạo tuấn tú, lịch sự nói với bọn họ: "Chào các hạ."
"Muốn làm giao dịch với các hạ."
"Chẳng hay các hạ có hứng thú với đám mây không?"
"Đúng vậy, chính là đám mây có thể lưu trữ sổ sinh tử mấy trăm năm của âm phủ các ngươi ấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]