Cố Đình come out năm mười sáu tuổi.
Lúc đó cả nhà họ Cố đều sốc nặng, ngay cả con mèo Ba Tư nuôi trong nhà đêm đó cũng không ngủ vùi như mọi khi mà ngoắc đuôi ngồi trên salon xem hắn ăn đòn.
Không sai.
Là ăn đòn.
Cha hắn tức giận quất mông hắn rồi mắng hắn đồi phong bại tục, sau này mình chết không biết phải ăn nói sao với lão tổ tông nhà họ Cố.
Cố Đình lúc ấy mười sáu tuổi cứng cổ gào lên với cha mình: "Nói sao à?"
"Thì có sao nói vậy thôi! Họ quản được con chắc?"
Đúng là quản được thật.
Cố Đình hai mươi bảy tuổi yên lặng mở kinh Phật ra, ngồi trong phòng tiếp khách quý nói với lão tổ tông mấy trăm năm trước của mình: "Phải chép hết sao ạ?"
Tổ tông mười tám tuổi của hắn: "Quân tử hổ thẹn khi nói nhiều mà làm ít. Hành vi phóng túng như thế không chép hết làm sao tĩnh tâm được?"
Cố Đình: "......"
Tổ tông lẩm bẩm: "Đoạn tụ thì thôi đi, một lần còn đoạn nhiều tụ như vậy nữa."
"Mỗi ngày hẹn hò một người, có khác gì kẻ trăng hoa lừa tình người ta không?"
Cố Đình yên lặng mở nắp bút, cũng không giải thích không phải mình hẹn hò một lần mấy người mà chỉ đơn thuần là quan hệ giao dịch.
Nếu cho tổ tông hắn biết, e là không chỉ chép kinh Phật thôi đâu.
Thấy tổ tông nhà mình nổi trận lôi đình như gặp đả kích cực mạnh, Cố Đình cứ tưởng tổ tông cứng nhắc bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449869/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.