Mộ Bạch rất hiếm khi đọc thoại bản tình cảm.
Trong lúc ngơ ngác, cậu vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Diêm Hạc.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu chợt hiểu ra tại sao mấy thoại bản tình cảm kia luôn có tình tiết tiểu thư khuê các bỏ trốn với thư sinh kể chuyện.
Người trước mặt khôi ngô tuấn tú, kể chuyện cho cậu nghe với dáng vẻ cực kỳ đẹp, đôi mắt đen nhìn cậu chăm chú, trong giọng nói mang theo ý cười.
Bỗng chốc Mộ Bạch có một loại ảo giác như mình là hồ ly trong thoại bản.
Câu lúc nãy chính là người trước mặt nói với cậu.
Mộ Bạch nằm trên gối, bỗng nhiên tim bị cào nhẹ một cái, không hiểu sao lại thấy hơi nhói.
Người trước mặt tựa như đang nói với cậu Trụ Vương ngu ngốc không hề sợ phi tử do hồ ly biến thành.
Anh luôn sợ ma cũng sẽ không sợ tiểu quỷ là cậu.
Nhưng nghe xong toàn bộ câu chuyện, tiểu quỷ lại trợn tròn mắt.
Cậu sửng sốt một lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chết? Hai người họ đều bị thiêu chết sao?"
Diêm Hạc gật đầu.
Trong lòng tiểu quỷ điên cuồng lắc đầu, còn phỉ nhổ mấy lần.
Hồ ly gì chứ.
Còn lâu cậu mới là hồ ly.
Cậu tuyệt đối không phải hồ ly táng thân trong biển lửa đâu.
Nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Tiểu quỷ sợ hãi kéo chăn lên, quyết định không nghĩ tiếp nữa.
Bị câu chuyện này của Diêm Hạc ám ảnh nên Mộ Bạch đã quên béng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449866/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.