Nhìn tiểu quỷ quả thực rất ngoan.
Dù sao lúc nãy sấy tóc cũng mất bốn ngàn cây nến, bôi dầu dưỡng lại tốn thêm bốn ngàn cây nữa.
Cậu và A Sinh làm quỷ mấy trăm năm cũng chưa bao giờ kiếm được nhiều nến như vậy.
Mộ Bạch nghĩ ngợi rồi nâng dù lên cao hơn để che cho Diêm Hạc.
Diêm Hạc hiểu ý người trước mặt nên xếp dù lại, sau đó khom lưng chui vào dưới dù cậu, nói mình họp xong rồi.
Cố Đình: "......"
Hắn đứng đây nãy giờ mà không hề thấy nam sinh có ý che dù cho mình.
Cố Đình vừa định mở miệng thì nghe thiếu niên mặc trường bào lẩm bẩm: "Lúc nãy tôi chỉ sấy một cái đầu mà tốn quá trời tiền luôn."
Diêm Hạc "ừ" một tiếng rồi hỏi tốn bao nhiêu.
Giọng nam sinh càng nhỏ hơn: "Hơn tám ngàn cây nến lận."
Cố Đình nghe xong lập tức phấn khích, hoàn toàn không quan tâm nam sinh nói hơn tám ngàn cây nến là ý gì, hắn chỉ biết Diêm Hạc vẫn như xưa, hệt như khúc gỗ trên núi băng vậy.
Hẹn hò với bạn trai nhỏ mà còn để người ta sợ tốn tiền.
Không phải khúc gỗ thì là gì?
Nếu là Cố Đình hắn thì người trước mặt đã sớm được hắn dỗ vui vẻ đi làm tóc, cần gì sợ tốn tiền chứ?
Cố Đình lập tức cười nói: "Hơn tám ngàn có đáng là bao, tôi có thẻ của tiệm này, được giảm 50%......"
Còn chưa nói hết thì Cố Đình thấy Diêm Hạc cầm lấy dù đen trong tay nam sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449860/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.