Ban đêm.
Gió thổi ngọn cây xào xạc, ánh trăng khuất sau đám mây.
"Hai con quỷ không mắt, hai con minh quỷ, một con quỷ không đầu......"
Dưới chân núi Tự Miếu yên tĩnh, một thanh niên mặc đồ đạo sĩ đang đếm nhẩm, nhìn hắn còn rất trẻ, tay cầm một sợi dây đỏ treo đầy bùa.
Đầu kia của dây đỏ là năm sáu tiểu quỷ mặt mũi xám xịt bị trói chặt không thể nhúc nhích.
Thanh niên kéo một dãy tiểu quỷ, đám tiểu quỷ lắc qua lắc lại trong không khí như rong biển.
Đếm tới tiểu quỷ cuối cùng, thanh niên thở dài: "Sao toàn mấy con này thôi vậy......"
Bắt tới bắt lui chỉ có bấy nhiêu.
Chẳng có gì mới lạ cả.
Đám tiểu quỷ này đạo sĩ nào mà chẳng bắt được.
Cứ tiếp tục như vậy đến khi nào hắn mới có thể nổi danh khắp giới phong thủy đây?
Vệ Triết mặc đồ đạo sĩ chán chường kéo đám tiểu quỷ đi dưới chân núi Tự Miếu.
Giờ hắn là thầy phong thủy có thiên phú nhất Vệ gia, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có âm dương nhãn bẩm sinh, năm tuổi có thể xem quẻ, bảy tuổi có thể vẽ bùa, được người nhà họ Vệ khen là có số hưởng.
Nhưng thời vận của hắn không tốt, đã ra nghề nửa năm mà vẫn chưa phá được vụ án chấn động nào, cũng chẳng bắt được lệ quỷ lợi hại.
Vệ Triết hắn vẫn chỉ là tép riu trong giới phong thủy mà thôi.
Vệ Triết ngửa mặt lên trời thở dài.
Hơn nửa năm nay hắn gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449828/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.