Mộ Bạch phát hiện người trong biệt thự ngày càng ngủ sớm.
Trước đây mười giờ mới lên giường ngủ, nhưng dạo này hơn chín giờ đã ngủ rồi.
Ban ngày cậu ở nghĩa địa, vừa đọc thoại bản vừa nói cho A Sinh nghe phát hiện này, A Sinh chỉ đơ mặt nói: "Ngủ sớm tốt mà. Khó chết."
Mộ Bạch thở dài lật thoại bản, nghĩ thầm quả nhiên cứ đến mùa hè thì A Sinh lại hay nói nhảm.
Dù sao quanh nghĩa địa không có ao hồ, A Sinh là ma da nên xưa nay ghét nhất mùa hè.
A Sinh không hiểu tại sao cậu thở dài, chỉ hỏi cậu thoại bản dở quá à.
Mộ Bạch lắc đầu nói không phải.
Diêm Hạc cũng phát hiện dạo này tiểu quỷ hay làm việc riêng.
Tiểu quỷ vẫn tới sớm như thường lệ, nhưng sau khi tới không còn vào thẳng phòng ngủ như trước, cũng không thích kè kè bên anh mà chạy tới phòng làm việc.
Có mấy lần Diêm Hạc cố tình ở phòng làm việc xem hồ sơ để chờ tiểu quỷ tới.
Anh cứ tưởng tiểu quỷ đến phòng làm việc vì có hứng thú với chiếc máy in ở đó.
Dù sao tiểu quỷ luôn tò mò về các thiết bị điện tử trong nhà, chỉ một cái đèn cảm ứng cũng có thể nghịch tới nghịch lui cả đêm.
Nhưng điều bất ngờ là tiểu quỷ rất an phận trong phòng làm việc chứ không hề chạy tới chiếc máy in lạch cạch phun ra giấy trắng kia.
Nhiều lần anh thấy tiểu quỷ ngồi trên ghế làm việc của mình, dựa vào bàn đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449800/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.